Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...

Disneyland 1972 Love the old s
Truyện áo trắng

Chương 10

Sự "xích lại" giữa Nga và Quỳnh trong thời gian gần đây không lọt qua khỏi cặp mắt tinh quái của Luận.

Vụ "cái đuôi" hôm nào khiến Luận sướng mê tơi. Nhưng niềm sung sướng đó không kéo dài được bao lâu. Luận đã bỏ ra nhiều ngày liền để sáng tác những câu vè độc địa, chỉ chờ có cơ hội là rêu rao lên giữa đám đông để chọc Nga và Quỳnh.

Nhưng Nga và Quỳnh hễ thấy mặt Luận là vội tránh xa. Không những tránh xa Luận, hai đứa còn tránh xa nhau. Cùng một bàn, nhưng Nga và Quỳnh ngồi xa lắc xa lơ, đứa nào đứa nấy lại im thin thít, tỏ ra biết thân biết phận, Luận muốn ghẹo cũng chẳng có cớ. Riết rồi Luận cũng chẳng buồn để ý đến đối phương nữa.

Nhưng những ngày gần đây thì tình hình khác đi nhiều. Nga và Quỳnh đã thân mật trở lại. Riêng Quỳnh, anh trở nên tươi tỉnh hẳn. Anh lại trổ những tài vặt để gặt lấy những tràng vỗ tay của bạn bè. Những lúc không có mặt Nga, anh để mặc cho bạn bè "điều khiển" hai vành tai của mình, không còn trốn chui vào xó lớp nữa. Bạn bè hào hứng trước trò vui, quên hẵn "vụ án cái đuôi" hôm nào.

Riêng Luận thì không quên. Nó vẫn nhớ như in "mối thù". Thực ra, Luận chẳng "thù" gì Quỳnh. Luận chỉ "thù" Nga, cái con bé dễ ghét, nói một câu nó bắt bẻ một câu, nói hai câu nó bắt bẻ hai câu. Luận "quê" Nga từ hôm gặp gỡ đầu tiên, đến nay vẫn còn tức anh ách. Luận nổi tiếng là vua láu lỉnh, nghịch phá trong lớp, thế mà vừa "đụng độ" với Nga, nó đã bị Nga làm cho bẽ mặt, bảo nó không "thù" Nga sao được!

Quỳnh vô can, nhưng ai bảo chơi với Nga, vạ lây ráng chịu! Mấy hôm nay lại còn thậm thò thậm thụt đem sách cho Nga mượn, "tội trạng" như vậy có "chết" cũng chẳng oan.

Thế là Luận tìm cách cho Nga và Quỳnh "chết".

Những nạn nhận chẳng hề hay biết gì. Giờ ra chơi, Nga và Quỳnh vẫn ngồi lại trong lớp trò chuyện như mọi lần. Chỉ đến khi nghe tiếng cười "hô hố" đột ngột vang lên ngoài cửa sổ, Nga và Quỳnh mới giật mình quay ra.

Luận và những đứa cùng cánh đã đứng lố nhố ngoài cửa sổ tự bao giờ.

Nó lại giở mửng cũ! Nga nhủ thầm. Và làm bộ phớt lờ, Nga quay mặt vô trong, không thèm để ý. Còn Quỳnh thì khụt khịt mũi và hai vành tai tự nhiên nóng bừng và bắt đầu động đậy.

Nhưng Luận không để cho Nga phớt lờ. Nó hắng giọng và bắt đầu "mở máy":

Cái đuôi tưởng đã đứt rồi
Nào ngờ nó lại lần hồi mọc ra!


Như đã sắp xếp sẵn, bốn, năm cái miệng đứng cạnh Luận lập tức "bè" theo:

- Lần hồi mọc ra! Lần hồi mọc ra!

Số nữ sinh ngồi rải rác trong lớp không nén được, bật cười khúc khích.

Thấy có khán giản hưởng ứng, Luận khoái chí, lên giọng ngâm nga tiếp:

Anh chàng có cái tai voi
Nàng kia khờ khạo tưởng là quạt nan!


Dàn đồng ca lại hát đuổi:

- Tưởng là quạt nan! Tưởng là quạt nan!

Quỳnh nghiến chặt răng. Anh cúi gầm mặt xuống bàn. Khổ thay, càng xúc động, hai cái "quạt nan" của anh càng "quạt" lia lịa. Luận ngó thấy, liền reo ầm lên:

- Nó đang "quạt" cho Nga kìa!

Nga mím môi. Nó cố trấn tĩnh để nghĩ cách đối phó.

Thấy hai đối thủ không kịp phản ứng, Luận cười tít mắt, miệng vẫn không ngừng ông ổng:

- Quỷ kia mà thích bà chằn
Ngó lơ một cái hàm răng không còn.

Lần này, khi dàn đồng ca vừa lên tiếng phụ họa "hàm răng không còn", Luận bỗng nhác thấy Khải đang đi tới. Nó tái mặt nhớ lại chuyện "đụng độ" bữa trước. Lần đó, Luận đã hứa với Khải là sẽ không chọc Nga với Quỳnh nữa. Luận vẫn chưa quên cảm giác nghẹt thở khi Khải túm lấy cổ áo mình.

Nhưng Luận không bịt miệng đồng bọn kịp. Sự xuất hiện của Khải quá bất ngờ. Phe Luận chưa kịp hò dứt câu "hàm răng không còn", Khải đã tới bên cửa sổ.

Sự nhốn nháo của bọn Luận khiến Khải ngạc nhiên. Anh nhướng mắt dòm vào trong lớp. Thấy Nga và Quỳnh đang ngồi cúi đầu chịu trận, Khải sực hiểu. anh liền quay phắt lại phía Luận, mặt cau lại. Nhưng lời phàn nàn chưa kịp thốt ra, Khải bỗng nhíu mày nghĩ ngợi một thoáng rồi lặng lẽ bỏ đi, không nói một tiếng nào.

Thái độ phớt lờ của Khải khiến Luận ngơ ngác. Nhưng Luận chẳng thèm nghĩ ngợi lâu. Thấy Khải tỏ ý không muốn can thiệp vào trò đùa nghịch của mình, Luận khoái chí quay vào dòm Nga và Quỳnh lúc này đang ngồi ủ rũ như gà mắc mưa, chọc ghẹo tiếp. Lần này, Luận "xổ nho":

Quạ kêu nam đáo nữ phòng
Anh xa lối trước, lại vòng lối sau.


Tới đây thì Nga không nhịn nổi nữa. Không đợi cho bọn cùng cánh với Luận kịp cất giọng hùa theo, Nga đứng bật dậy khỏi ghế, quắc mắt giận dữ:

- Mấy người có thôi đi không! Cả một đám con trai xúm vào chọc ghẹo một người con gái mà không biết xấu hổ hả?

Phản ứng bất thần của Nga làm bọn Luận chưng hửng. Dàn đồng ca chưa kịp cất lên đã vội vàng im bặt. Những khuôn mặt bối rối nhìn nhau. Không đứa nào biết phải đối phó như thế nào trước tình huống bất ngờ này.

Luận chứng tỏ mình là đứa đầu đàn. Nó trấn tĩnh trước tiên, và nhanh chóng tìm ra lối thoát. Luận rỉ tai đồng bọn, và ngay lập tức, mũi dùi tấn công liền chuyển hướng. Chúng không đánh trực tiếp vào Nga nữa. Mà tập trung vào Quỳnh:

- Vẫy tai phải vẫy cho đều
Hỡi anh lầm lịt mà yêu suốt ngày.

Những lời châm chọc của bọn Luận như những mũi dùi đâm vào tai Quỳnh. Anh chẳng biết làm gì hơn là gồng mình chịu trận. Anh không được dạn dĩ như Nga. Anh chẳng bao giờ có ý định phản công lại đối phương. Từ xưa đến giờ vẫn vậy, mỗi khi bạn bè chòng ghẹo, Quỳnh chỉ nhe răng cười trừ hoặc làm thinh nhịn nhục.

Lúc nãy Nga còn "chia lửa" với anh. Nhưng từ khi Nga phản ứng quyết liệt, tụi thằng Luận tập trung hỏa lực vào anh. Nhưng Quỳnh chẳng sợ. Anh đã quen rồi. Lần đầu, Luận chọc, anh còn run. Tụi nó chọc riết, anh quen dần, chẳng run nữa. Lúc này, Quỳnh chỉ mắc cỡ. Không phải mắc cỡ với tụi thằng Luận, mà mắc cỡ với Nga. Chúng cứ lôi những khuyết tật của anh ra châm biếm thẳng thừng, anh không mắc cỡ sao được. Dù sao, anh cũng là người. Mà người thì như người ta nói, xấu che tốt khoe. Vậy mà tụi thằng Luận cứ đem cái "xấu" của anh ra "khoe" hoài, làm sao anh không ấm ức.

Nga cũng ấm ức giùm cho Quỳnh. Nhưng nó chưa biết làm thế nào để "cứu" anh. Vừa rồi, Nga đã mắng cho tụi thằng Luận về cái tội "ghẹo con gái". Thì bây giờ tụi nó đã sửa chữa rồi. Chúng không ghẹo Nga nữa, mà ghẹo Quỳnh. Nếu bây giờ Nga lên tiếng bênh vực Quỳnh, hẳn tụi thằng Luận sẽ có cớ để bô bô bao nhiêu lời độc địa nữa.

Từ khi loại Nga ra khỏi vùng chiến, Luận tha hồ múa gậy vườn hoang. Nó tiếp tục ra rả:

- Mũi to như thể trái gì
Hễ thấy con gái tức thì đỏ lên.

Những đứa cùng cánh hùa theo liền:

- Tức thì đỏ lên! Tức thì đỏ lên!

Nga cắn chặt môi. Nó liếc nhìn Quỳnh với vẻ áy náy. Mũi Quỳnh đang đỏ lên thật. Nó vừa đỏ vừa lấm tấm mồ hôi.

Trước tình cảnh khổ sở của Quỳnh, Nga quyết định can thiệp. Nga không thể làm thinh được nữa. Tụi thằng Luận đã tỏ ra quá quắt. Nga phải bảo vệ Quỳnh mặc cho tụi kia muốn nói gì sau đó thì nói.

Nghĩ vậy, Nga quay phắt lại, mặt hầm hầm. Nhưng nó chưa kịp mở miệng, Hạnh đã bước vào.

- Chuyện gì mà ầm ĩ vậy? - Hạnh nhướng mắt hỏi.

Sự xuất hiện kịp thời của Hạnh khiến Nga mừng rỡ. Nhưng sự tức tối nãy giờ làm Nga nghẹn cổ. Nga chẳng thốt được tiếng nào. Nó chỉ biết mím môi chỉ ra cửa sổ.

Nhưng tụi thằng Luận đã biến mất, không còn một mống. Thấy Hạnh xuất hiện, tụi nó nháy nhau chuồn nhanh như chớp. Hạnh không sử dụng bạo lực như Khải nhưng nó chuyên môn báo với cô chủ nhiệm về những hành vi phá phách trong lớp, tụi thằng Luận "rét" lắm.

Hạnh nhìn theo tay chỉ của Nga nhưng chẳng thấy gì. Nó ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Nga hổn hển:

- Tụi thằng Luận.

Khi vừa đặt chân vào lớp, Hạnh đã nhìn thấy dáng ngồi ủ rũ của Quỳnh. Bây giờ nghe Nga nhắc đến tên Luận, Hạnh hiểu ngay. Nó hừ giọng:

- Lại những trò khỉ như bữa trước chứ gì?

Rồi Hạnh gật gù, hăm he:

- Được rồi, Nga đừng lo! Hôm nào Hạnh sẽ cho các ông tướng đó một bài học mới được!

Nga chẳng biết bài học mà Hạnh hứa cho tụi thằng Luận sẽ là một bài học như thế nào, nhưng nghe Hạnh nói vậy, Nga cảm thấy lòng mình dịu lại. Nó ngồi xuống và khẽ quay sang Quỳnh.

Quỳnh đã ngẩng mặt lên. Anh ngồi thừ người, mắt nhìn chăm chăm lên bảng.

Nga chẳng hiểu Quỳnh đang nghĩ gì.

Chắc anh buồn lắm. Nga hắng giọng, gọi khẽ:

- Anh Quỳnh.

Quỳnh quay lại, mặt vẫn còn bần thần.

- Anh buồn không? - Nga rụt rè hỏi.

- Không! Tôi quen rồi!

- Anh không buồn thật hả?

- Ừ.

Nga chớp mắt:

- Anh bảo anh không buồn, sao mặt anh có vẻ thẫn thờ quá vậy?

Quỳnh thở dài:

- Tại tôi lo đấy thôi!

Nga trố mắt:

- Lo?

- Ừ.

- Anh lo gì vậy?

Quỳnh đáp, sau một thoáng đắn đo:

- Tôi lo Nga sẽ không nói chuyện với tôi nữa.

- Sao anh lại nghĩ vậy?

- Tôi không nghĩ. Nhưng trước nay vẫn thế. Mỗi khi tụi thằng Luận giở trò, bao giờ sau đó Nga cũng không thèm trò chuyện với tôi.

Giọng Quỳnh buồn buồn.

Nga liếm môi:

- Ngay cả anh cũng vậy thôi. Anh cũng tránh nhìn mặt Nga.

Câu nói của Nga khiến Quỳnh lúng túng. Ừ, đâu phải chỉ riêng Nga, anh cũng nào có hơn gì!

Quỳnh ngập ngừng một hồi rồi hạ giọng nói:

- Nhưng bây giờ tôi sẽ không như vậy nữa.

Nga thừa biết Quỳnh muốn nói gì. Nhưng nó vẫn làm bộ hỏi:

- Không như vậy nữa là sao?

Quỳnh bối rối:

- Là... là tôi sẽ nói chuyện với Nga như thường. Tôi không sợ.

Nga mỉm cười:

- Thì bây giờ Nga cũng như vậy thôi. Nga cũng không sợ.

Quỳnh như không tin vào tai mình. Anh nhìn Nga, ngẩn ngơ:

- Nga nói thật đấy chứ?

Nga gật đầu, dịu dàng:

- Ừ, nói thật.

Chương 11

Khải không hiểu mình xử sự như vậy là đúng hay sai.

Vừa bước đến bên cửa sổ, với những gì mắt thấy tai nghe, Khải biết ngay chuyện gì đang xảy ra.

Trong kia, Nga và Quỳnh đang bị tấn công. Phía ngoài, cánh thằng Luận đang ra sức chọc ghẹo. Lại những trò quỉ quái! Khải bực tức nhủ bụng và anh quay sang nhìn Luận. Vẻ lấc cấc của Luận khiến Khải cau mày. Anh định tóm cổ nó như lần trước. Nhưng Khải chưa kịp đưa tay lên, chợt một ý nghĩ thoáng qua đầu như tia chớp. Ừ, có khi cứ để tụi thằng Luận phá đám như vậy lại hay! Những ngày gần đây, Nga và Quỳnh lại tỏ ra thân mật một cách quá đáng. Cứ nhìn thấy cảnh cả hai ngồi trò chuyện bên nhau không buồn ra chơi, Khải muốn xốn con mắt.

Mặc dù đã xác định "chinh phục" những nhân vật phụ trước, "chinh phục" Nga sau, nhưng mỗi lần thấy Nga và Quỳnh cười nói vui vẻ, Khải cảm thấy khó chịu lạ lùng. Muốn "giải tán" cặp này không có cách nào tốt hơn là để mặc cho tụi thằng Luận ra tay.

Nghĩ vậy, Khải ngần ngừ một thoáng rồi lặng lẽ bỏ đi trước cặp mắt sửng sốt của Luận. Tất nhiên, nếu lúc đó Nga nhìn thấy Khải, hẳn Khải phải buộc lòng can thiệp. Nhưng Nga đang cúi đầu xuống. Vì vậy, Khải quyết định rời xa "chiến trường". Anh bước vội vã, sợ Nga kịp ngẩng lên.

Khải bỏ đi. Nhưng lòng Khải không thanh thản lắm. Anh cảm thấy mình hành động như một kẻ tiểu nhân. Nhưng rồi Khải cố trấn an. Mình đâu có xúi tụi thằng Luận làm bậy. Tự tụi nó. Điều đó chẳng liên can gì đến mình. Nga thân thiết với thằng quỷ nhỏ thì Nga phải chịu búa rìu của dư luận. Chuyện đời là vậy. Gieo gió thì gặt bão, trách ai bây giờ!

Khải tự thanh minh với mình. Lòng Khải dần dần nhẹ nhõm. Và anh tự kết luận: chiến trường trong lớp là của thằng quỷ nhỏ, chiến trường của mình là ở nhà... Nga, chuyện ai nấy lo, mình không can thiệp vào chiến trường của người ta là đúng, không việc gì phải băn khoăn!

Khải hết băn khoăn thật. Bây giờ anh chỉ tập trung đầu óc vào việc thực hiện kế hoạch chông gai của mình.

Chiến trường ở nhà Nga là chiến trường thầm lặng. Ở đó không có đám "âm binh" như tụi thằng Luận. Khải chẳng sợ ai trêu chọc. Cũng chẳng sợ ai phá đám. Ở đó, chỉ có "phe mình". Nga, chị Ngàn, thằng Ngoạn. Ông bố Nga, Khải ít gặp, nhưng Khải vẫn xếp vô diện "phe mình" nốt. Chỉ toàn là "phe mình" mà sao Khải thấy "khó ăn" ghê!

Trừ Nga, trong ba "nhân vật" còn lại, đến nay Khải chỉ mới chiếm được cảm tình của chị Ngàn.

Chị Ngàn thật dễ thương. Chị rất "hợp gu" với Khải, chẳng như Nga. Những băng nhạc Khải cho mượn, chị đều khen hay. Những cuốn sách cũng vậy, chị bảo đọc hồi hộp ghê. Nhưng khổ nỗi, những gì chị Ngàn thích, Nga đều chê. Nga chỉ thích những gì Khải không có. Thật chẳng có ai kỳ cục như Nga.

Thằng Ngoạn giống Nga y hệt. Nó tỏ ra chẳng có thiện cảm với Khải bao nhiêu. Lần nào gặp Khải, nó cũng réo ầm ĩ "bạn chị Ngàn, bạn chị Ngàn", nghe phát điên. Khải thù cái "điệp khúc" đó tận xương tủy. Nhưng ngoài mặt Khải vẫn phải nhe răng cười giả lả. Khải không hiểu sao trong hai người chị, thằng Ngoạn không chọn chị Ngàn mà giống, lại đi giống Nga chi cho khổ... Khải.

Ông bố Nga chẳng biết đi làm tận đẩu tận đâu, hai ba ngày mới về nhà một lần. Ông chẳng quan tâm gì đến Khải. Thỉnh thoảng gặp Khải trong nhà, ông cười chào qua loa, rồi đi đâu mất. Nhìn ánh mắt mệt mỏi và hờ hững của ông, Khải biết lần sau nếu gặp lại, chắc ông cũng chẳng nhớ Khải là ai. Khải đoán ông là một con người dễ chịu và hoàn toàn có khả năng làm... bố vợ tương lai của mình.

Gay go nhất vẫn là Nga, cái mục tiêu luôn luôn di động, Khải chẳng làm sao tiếp cận được. Lại thêm thằng quỷ nhỏ lúc nào cũng đeo dính lấy Nga như bóng với hình. Khải là lớp phó trật tự nhưng anh cũng chưa nghĩ ra cách nào để phá vỡ cái "trật tự" kia được. Chẳng biết cái đứa ác ôn nào lại xếp Nga ngồi vào cái chỗ hắc ám như vậy! Chắc là nhỏ Hạnh! Lớp trưởng gì mà chẳng ý tứ gì hết! Từ trước đến giờ, chẳng đứa con gái nào trong lớp chịu ngồi cạnh thằng quỷ nhỏ, vậy mà Hạnh lại nhét Nga ngồi vào chỗ đó. Để bây giờ Nga lại đâm ra "kết" thằng quỷ đó. Thật là tai họa!

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Khải thấy không có cách nào khác hơn là phải "tăng tốc" để cứu vãn tình thế. Không thể lề mề hoài như Thủy Tinh được. Đi như cua bò, đến nơi thì Mỵ Nương đã theo người ta về dinh mất. Lúc đó chỉ có nước... khóc.

Khải liền tót qua nhà Nga. Lần này, Khải thủ trong túi áo ba cái vé xem ca nhạc.

Không thấy thằng Ngoạn quanh quẩn trước sân như mọi ngày, Khải thở phào. Chắc nó đi chơi đâu rồi. Thật là hên. Mình khỏi phải bị nó gán cho cái danh xưng chết tiệt kia. Khải hít một hơi đầy lồng ngực và thò tay mở cổng.

Chị Ngàn và Nga đều có nhà.

Nhưng cũng như mọi lần, Nga chỉ ngồi tiếp chuyện Khải một chút xíu. Sau đó, Nga bỏ đi mất.

Chị Ngàn nhún vai, nói với Khải:

- Tính Nga vậy! Chị nói hoài mà nó chẳng sửa!

Khải chép miệng, không nói gì. Khải dã quen với tình cảnh như vậy rồi. Anh chỉ buồn chút chút. Và nghĩ: rồi mọi chuyện sẽ khác đi thôi!

Niềm hy vọng thầm kín giúp Khải tươi tỉnh. Anh thò tay vào túi lấy mấy tấm vé ca nhạc đưa cho chị Ngàn:

- Chị đi xem ca nhạc không? Em có vé đây nè!

Chị Ngàn cầm lấy vé, hỏi:

- Xem ca nhạc hả? Sao lần trước em bảo là đi xem phim?

- Em nói đi xem phim là đi xem phim ca nhạc. Còn bây giờ là đi xem ca nhạc "sống", thích hơn nhiều!

Chị Ngàn gật gù:

- Ừ hén!

Rồi chị nhìn Khải:

- Đoàn nào diễn vậy? Phải đoàn ca nhạc Tháng Tám không?

- Không, đây là tụi nước ngoài! Nhóm "Ngôi sao thành Stockholm" của Thụy Điển!

Chị Ngàn reo lên:

- Ôi, vậy thì thật là tuyệt! Hóa ra đây là ban nhạc đến từ xứ sở của ABBA!

Rồi ngay lập tức, chị nhìn xuống mấy vé nơi tay, giọng hào hứng:

- Chừng nào đi xem vậy?

Khải vui vẻ đáp, giọng anh cũng hào hứng không kém:

- Tối mai. Bảy giờ rưỡi. Ngày giờ có ghi sẵn trên vé đó chị.

- Ừ, tối mai chị sẽ đi với em.

Vừa nói, chị Ngàn mân mê mấy tấm vé với vẻ thích thú. Chợt chị ngước mắt lên nhìn Khải, giọng ngạc nhiên:

- Ủa, em có tới ba vé lận hả?

Khải đâm ra lúng túng trước câu hỏi bất ngờ của chị Ngàn. Từ nãy đến giờ, Khải tưởng chị Ngàn đã biết mình cầm mấy tấm vé trên tay. Và hẳn chị cũng biết Khải định "phân phối" tấm vé thứ ba ấy cho ai. Hôm trước chị chẳng đã nói "hôm nào có gì hay hay, Khải nhớ rủ chị và Nga đi với" là gì! Ai chứ chị Ngàn thì chị biết tỏng bụng dạ Khải. Vậy mà không hiểu sao hôm nay chị lại hỏi Khải một câu lơ đễnh như thế! Chị làm Khải cứ ấp a ấp úng.

Chị Ngàn dường như vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra. Chị có vẻ lấy làm lạ trước sự ngượng ngập của Khải. Chị đang định mở miệng hỏi, thốt nhiên chị sực hiểu. Và chị bật cười:

- Chà, chị hỏi một câu ngô nghê quá!

Rồi không để Khải kịp nói gì, chị gục gặc đầu, chép miệng:

- Để chị rủ Nga đi!

Chị Ngàn hứa hẹn, giọng chắc chắn như đinh đóng cột khiến Khải mừng rơn. Khải không ngờ kế hoạch của mình lại diễn ra trôi chảy đến như vậy. Suốt từ lúc đó cho đến khi ra về, Khải tưởng như mình đang ngồi lơ lửng trên mây.

- Tối mai sao? - Chị Ngàn hỏi khi đưa Khải ra cổng.

Khải ngơ ngác:

- Thì... đi xem ca nhạc chứ sao!

Chị Ngàn mỉm cười:

- Nhưng mà em qua chị hay chị qua em?

Khải hắng giọng:

- Thôi để em qua chị đi!

Chị Ngàn gật đầu:

- Vậy chị và Nga đợi em ở đây khoảng bảy giờ hén?

Khải vui vẻ gật đầu và ra về trong tâm trạng hớn hở. Khải phải cố kềm chế để khỏi nhảy cẫng lên trước mặt chị Ngàn. Nếu trông thấy Khải múa may, hẳn chị Ngàn sẽ tưởng Khải điên. Và như vậy, chị sẽ không thèm cho Khải bén mảng đến nhà, không thèm đi xem ca nhạc với Khải. Và tối mai, hẳn chị sẽ không rủ Nga đi theo.

Tối mai, tối mai, - Khải nghe những tiếng reo vang trong đầu mình - tối mai những ngôi sao thành Stockholm sẽ chiếu sáng đời ta! Tối mai, những người anh em của ABBA sẽ tạo cơ hội cho ta ngồi gần... bộ mặt khó đăm đăm của "nàng". Nhưng dù "nàng" có khó đến đâu, ta cũng sẽ có cách làm cho "nàng" thay đổi. Đột nhiên Khải chợt nhớ tới một điệu quen thuộc trong bài "Take a change on me", và anh lẩm nhẩm hát:

- If you change your mind
I'm the first in line
Honey, I'm still free
Take a change on me...

Khải vốn không thích ABBA. Anh thích sự sôi nổi của Michael Jackson và Madonna hơn. Nhưng lúc này anh lại hướng trái tim mình về phía ban nhạc Thụy Điển. Và bản nhạc mà Khải đang thầm hát mới hợp tình cảnh làm sao. Vừa hát, Khải vừa thầm chuyển sang lời Việt. Tất nhiên, "bản dịch" này chỉ riêng anh nghe thấy:

Nếu Nga thay đổi ý kiến
(Nghĩa là Nga nghỉ chơi với thằng quỷ nhỏ)
Tôi sẽ là chàng trai đầu tiên đi theo Nga
Nga yêu dấu, bây giờ tôi đang còn tự do
Nga hãy thay đổi cuộc đời tôi đi!


Tâm đắc với "bản dịch" của mình, Khải cứ hát lui hát tới đoạn nhạc trên. Bất thần, như có ma xui quỷ khiến, Khải bỗng nhớ một bản nhạc khác. Cũng của ABBA. Bản "The day before you came". Một ngày trước khi em đến. Nghe từa tựa như hoàn cảnh của Khải. Với Khải, tình huống hơi khác một chút xíu. Em đến, nhưng không phải đến nhà, mà đến nhà hát. Khải tặc lưỡi: khác nhau chút xíu chẳng nhằm nhò gì! Tối mai dẫn Nga đi xem ca nhạc thì bữa nay the day before thì đúng chóc rồi! Lần này, Khải tự soạn lời Việt và hát luôn. Anh không quên thêm mắm thêm muối vào bài hát:

Một ngày trước khi dẫn Nga đi chơi
Tôi mở cửa lúc tám giờ
Một ngày trước khi dẫn Nga vào rạp hát
Tôi ghé vào cửa hàng mua một ít chocolat
Một ngày trước khi ngồi... bên cạnh Nga
Tôi ăn tối và xem ti-vi...


Một ngày trước khi, Khải còn làm biết bao nhiêu chuyện nữa. Nhưng chuyện chiếm hết thì giờ của Khải trong ngày hôm đó là cho đến tận bảy giờ tối ngày hôm sau là... ngồi tưởng tượng đủ thứ.

Hôm sau, đồng hồ mới gõ sáu tiếng, Khải đã nhấp nhổm. Khải nhìn ra đường, thấy nắng chiều đã tắt nhưng đêm thì chưa tới. Còn cả một tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ hẹn nhưng Khải đã ăn vận tươm tất, giày vớ sẵn sàng.

Trong khi chờ đợi, để đỡ sốt ruột, Khải ngồi sắp xếp lại những câu nói mà lát nữa đây Khải sẽ nói với Nga. Khải biết Nga không có thiện cảm với mình. Khải nghĩ chắc do anh ăn nói vụng về và thiếu... truyền cảm. Nhưng hôm nay, Khải đã tính toán đâu vào đấy. Trong suốt buổi đi chơi, anh sẽ nói với Nga tổng cộng bao nhiêu câu. Câu đầu tiên sẽ là câu gì, và "ngữ điệu" của nó phải ra làm sao. Rồi câu thứ hai, câu thứ ba... cho đến câu thứ một nghìn lẻ một, tất cả sẽ vẽ lên trước mắt Nga một hình ảnh duyên dáng về Khải. Và chỉ cần một buổi Nga chịu ngồi gần Khải thôi (chứ không phải bỏ chạy nửa chừng như những lần Khải ghé nhà), hẳn Nga sẽ nhìn Khải bằng cặp mắt khác. Và Nga sẽ cảm thấy ân hận về cách đối xử của mình với Khải trước đây. Lúc ấy, Khải không cần phải "đánh đấm" gì, thằng quỷ nhỏ cũng tự động "ngã gục". Thật tuyệt!

Cứ thế, Khải vừa ngồi mơ mộng vừa đưa mắt liếc chừng đồng hồ. Canh đúng bảy giờ kém mười, Khải lật đật dắt xe ra khỏi nhà.

Đón Khải trước cổng là chị Ngàn. Kế chị Ngàn là... chiếc xe đạp. Khung cảnh "hoang vắng" khiến tim Khải như thót lại. Anh bần thần hỏi:

- Đi hai người hả chị?

Chị Ngàn đáp, giọng buồn thiu:

- Ba người.

Khải như người chết vừa được cứu sống. Nhưng chưa kịp mừng, Khải bỗng chột dạ khi nhìn thấy nét mặt không vui của chị Ngàn. Anh lại hỏi, giọng hồi hộp:

- Đi ba người sao trông chị buồn buồn vậy? Nga đâu?

Chị Ngàn chép miệng:

- Ba người là Khải, chị với... thằng Ngoạn. Nga ở nhà.

Khải nghe như sét đánh ngang tai. Anh tròn mắt:

- Sao vậy?

- Nga bảo là Nga xem chương trình này rồi.

Giọng chị Ngàn nhẹ như gió thoảng nhưng Khải vẫn thấy tai mình ù đi.

Đúng lúc đó, thằng Ngoạn chạy ào ra, miệng reo lên hớn hở:

- A, bạn chị Ngàn tới rồi! Hay quá!

Đang buồn bực, lại nghe cái giọng thằng Ngoạn tru tréo, Khải muốn phát khùng. Anh phải cố mím chặt môi để khỏi thốt ra một lời lẽ nặng nề. Nếu nó là em mình thì mình đã cho nó một đá văng tuốt lên cung trăng rồi, cái đồ mắc dịch! Khải gầm ghè trong bụng. Anh tính làm thinh nhưng nỗi ấm ức đầy ứ trong lòng khiến anh không thể không "xả" ra được. Khải đành phải trút xự tức giận sang chỗ khác. Vừa đạp xe đi, Khải vừa lằm bằm:

- Chết quách cả lũ đi, ABBA với ABBIẾC!

Chị Ngàn chở thằng Ngoạn đi trước, nghe loáng thoáng, liền ngoảnh lại hỏi:

- Em nói sao? Ban nhạc ABBA chết hết rồi à?

- Dạ, không... không...

Khải nuốt nước bọt. Lần này thì Khải cố nghiến chặt răng lại.



.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 5
C-STAT