XtGem Forum catalog
Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...
Truyện áo trắng


Chương 5

Bạn lớn.
Các bạn của bạn cũng lớn.

Ria Mép lớn. Bắp Rang lớn. Kiếng Cận lớn. Tóc Ngắn lớn. Hạt Tiêu lớn. Hột Mít dĩ nhiên là lớn.

Ai cũng lớn. Thế mới sinh ra chuyện bạn và nhỏ Kiếng Cận giận nhau.

Từ năm đầu cấp hai, bạn và Kiếng Cận đã chơi thân với nhau. Cả hai lúc nào cũng cặp kè như hình với bóng.

Ngay ngày đầu tiên vào lớp sáu, vừa nhìn thấy nhau, bạn và nhỏ Kiếng Cận không hẹn mà cùng toét miệng ra cười. Vì hai đứa giống nhau quá. giống như hai chị em sinh đôi.

Ðã thế, bạn mang kiếng cận, nhỏ Kiếng Cận cũng mang kiếng cận. Bạn thắt tóc bím. Bạn cột nơ xanh nhỏ Kiếng Cận cũng cột nơ xanh. Tự nhiên mà trùng hợp.

Thế mới xảy ra chuyện mẹ bạn đi đón bạn, thấy nhỏ Kiếng Cận từ xa liền ngoắt lia:

- Lẹ lên con ơi!

Ba Kiếng Cận đi rước con, thấy bạn ôm cặp từ trong lớp lững thững bước ra, mừng rỡ gọi lớn:

- Lên xe đi con!

Hai ông bố và hai bà mẹ nhầm con có đến nửa năm trời. Qua học kỳ hai, lúc nhỏ Kiếng Cận thường xuyên đến chơi nhà bạn và bạn thường xuyên đến chơi nhà Kiếng Cận, sự nhầm lẫn mới thật sự chấm dứt.

Về "sự tích" này, Bắp Rang kể lại có hơi khác. Nó đi khắp nơi, tuyên truyền: "Mẹ Kiếng Cận rước nhỏ Tóc Bím về tận nhà. Tới giờ cơm, dọn đĩa thịt bò xào thơm phức, nhỏ Tóc Bím không gắp một đũa. Mẹ Kiếng Cận lo lắng "Con ốm hở con? Mọi lần con vẫn thích thịt bò xào lắm mà!". Nhỏ Tóc Bím thỏ thẻ "Ðâu có! Xưa nay con chỉ thích thịt chuột cơ!". Chính nhờ sự khác nhau về "khẩu vị" đó mà mẹ Kiếng Cận mới biết con nhỏ ngồi trước mặt mình là con của người ta. Trong khi đó, không hiểu sao kể từ hôm ở nhà Tóc Bím trở về, ngày nào nhỏ Kiếng Cận cũng bắt mẹ nó bẫy chuột nướng lên ăn chơi".

Câu chuyện phịa của thằng Bắp Rang tất nhiên chẳng ai tin, nhưng chuyện nhầm lẫn nhỏ Kiếng Cận qua bạn và ngược lại thì nhiều người vấp phải.

Có một lần, bạn đi ngang qua lớp bên cạnh, bị mấy đứa con trai trêu chọc. Sẵn quả banh đánh đũa trên tay, bạn ném vù một cái, trúng ngay trán thằng to mồm nhất. Thấy trán đối phương u lên một cục, bạn hoảng quá chui vô nhà vệ sinh trốn biệt.

Lát sau, nhỏ Kiếng Cận đang ngồi ôn bài trong lớp, thấy nguyên một đám con trai lớp bên cạnh hầm hầm kéo qua.

Nó chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã thấy có bốn năm đứa chỉ tay vô người nó:

- Chính con nhỏ này nè!

- Ðúng rồi! Nó đó!

Thằng nhãi nạn nhân chìa quả banh nỉ ra, gầm lên:

- Sao khi nãy bạn lấy cái nầy ném u đầu tôi? Trả lại công bằng đi chứ!

Cả đám ập vô, định hành hung nhỏ Kiếng Cận. May mà lúc đó Mặt Mụn, Ria Mép và Bắp Rang kịp xông vô giải vây, lại thêm cô giáo xuống tới, nếu không nhỏ Kiến Cận đã khổ sở với mấy thằng nhãi kia rồi.

Bạn vô lớp, thấy nhỏ Kiếng Cận ngồi khóc tấm tức thì ngạc nhiên lắm:

- Có chuyện gì vậy, Kiếng Cận?

Nhỏ Kiếng Cận ngước đôi mắt đỏ hoe:

- Mấy thằng vô duyên ở lớp kế bên tự nhiên chạy sang gây sự với mình, bảo mình ném u đầu tụi nó! Mà từ sáng tới giờ mình có bước sang bên đó đâu!

Bạn thót bụng lại:

- Thế tụi nó đã làm gì bạn?

- Lúc đó cô giáo xuống tới, tụi nó bỏ chạy mất! - Nhỏ Kiếng Cận sụt sịt đáp.

- Ðừng khóc nữa! - Bạn đặt tay lên vai Kiếng Cận, thì thầm - Mình ném tụi nó đó!

- Bạn?

Cặp mắt Kiếng Cận tròn xoe. Rồi như chợt hiểu ra, đang thút thít, nó bỗng phì cười:

- Thảo nào!

Kiếng Cận chớp mắt:

- Thế nãy giờ bạn ở đâu?

- Mình trốn trong toilet.

Kiếng Cận đột ngột thò tay véo bạn một cái rõ đau:

- Cố tình hại bạn hở?

Sau sự kiện đó, bạn và Kiếng Cận càng thân nhau hơn. Thân ghê lắm.

Thế mà mới lên lớp mười chừng một tháng, hai đứa lại giận nhau.
Ðầu đuôi là do thằng Bảnh Trai.
Năm ngoái, Bảnh Trai không học cùng trường với bạn. Nó học bên trường Nhà Dài.

Năm nay vào lớp mười Ngôi Trường Mọi Khi, Bảnh Trai được xếp ngồi cạnh nhỏ Kiếng Cận. Thế là Kiếng Cận tự dưng đâm ra thân thiết với thằng này.

Thằng Bảnh Trai tất nhiên rất bảnh trai. Nhưng nếu chỉ có vậy thì nhỏ Kiếng Cận chẳng thèm quan tâm. Ngoài bề ngoài cao ráo, sáng sủa ra, Bảnh Trai còn học rất giỏi. Bảnh Trai giỏi đều các môn và luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè mỗi khi có ai gặp chỗ bí.

Bảnh Trai lại hát hay, vẽ đẹp và đá bóng không chê vào đâu được.

Trong trận đấu giao hữu đầu năm giữa đội lớp mười và đội lớp mười một, Bảnh Trai đã khiến các cổ động viên nữ lé mắt trước những pha trình diễn ngoạn mục của mình. Ðến mức ngay sau đó, có tới ba đứa con gái lớp mười một tự xưng là Tam Cô Nương gửi thư đòi làm quen với nó.

Bảnh Trai khoái chí, đem lá thư khoe với Kiếng Cận. Kiếng Cận đọc thư, càng ngưỡng mộ người bạn mới của mình.

Hôm đó, lần đầu tiên sau bốn năm quen biết, Kiếng Cận không đi ra cổng cùng với bạn.

Bạn đứng đợi Kiếng Cận ở đầu hành lang bên trái theo thói quen, chờ hoài, chờ hoài vẫn chẳng thấy nhỏ bạn thân thiết của mình đâu.

Tưởng Kiếng Cận còn ở trong lớp, bạn quay vào tìm, chỉ thấy Hột Mít:

- Bạn thấy Kiếng Cận đâu không?

- Kiếng Cận về rồi.

- Sao mình không thấy?

Hột Mít nháy mắt:

- Nó đi ngõ khác. Nó đi với thằng Bảnh Trai.

Ngày hôm sau cũng lặp lại y như ngày hôm trước.

Ngày hôm sau nữa cũng vậy.

Ngày tiếp theo, bạn chẳng buồn chờ đợi Kiếng Cận một cách vô vọng nữa. Chuông tan học vừa vang lêng, bạn lầm lũi ôm cặp đi ra một mình.

Lâu lắm, bạn mới đi một mình.

Lâu lắm, bạn mới bước ra khỏi lớp mà không có tiếng trò chuyện ríu rít của nhỏ Kiếng Cận bên tai.

Và cũng vì thế, lâu lắm bạn mới bắt gặp lại những giọt nướt mắt nóng hôi hổi lặng lẽ lăn trên má mình.

Bây giờ vàa lớp, bạn không nói chuyện với Kiếng Cận nữa. Cũng không cả nhìn về phía nhỏ. Bạn đang giận nó mà.

Tất nhiên, bạn giận kiểu đó, ai mà chẳng biết.

Có một hôm, lúc ra về bạn ngạc nhiên khi thấy Kiếng Cận đứng đợi bạn ngay đầu hành lang quen thuộc.

Tim đập rộn, nhưng bạn vẫn lạnh lùng đi lướt qua.

- Tóc Bím! - Nhỏ Kiếng Cận đuổi theo, gọi khẻ.

Bạn đứng lại.

Kiếng Cận kéo tay bạn:

- Tóc Bím giận mình hở?

Bạn mím môi lại, nước mắt chực ứa ra.

- Ðừng giận mình nữa! - Nhỏ Kiếng Cận thì thầm.

Bạn mở miệng một cách khó khăn:

- Sao bạn không thích chơi với mình nữa!

Nhỏ Kiếng Cận mỉm cười:

- Mình vẫn thích chơi với Tóc Bím. Tóc Bím vẫn là bạn thân nhất của mình.

- Mình không tin! - Bạn sụt sịt - Bạn thích đi chung với Bảnh Trai hơn.

Lần này thì Kiếng Cận im lặng.

Bạn ngước đôi mắt hoe đỏ nhìn thẳng vào mặt nhỏ bạn thân thiết:

- Ðúng không?

Nhỏ Kiếng Cận ngó lơ chỗ khác, thở dài:

- Mình cũng không hiểu sao nữa!

Nhỏ Kiếng Cận làm sao hiểu được. Vì nó không biết rằng năm nay nó đã lớn hơn năm ngoái biết bao nhiêu.

Chương 6

Khác với nhỏ Kiếng Cận, các bạn trai trong lớp, bạn chỉ thân với Ria Mép và Bắp Rang. Thân đến nỗi hai tên tiểu quỷ này ngay từ đầu năm đã bị bạn và nhỏ Kiếng Cận hành mệt xỉu.
Chương trình lớp mười cũng bao gồm các môn học từa tựa như chương trình lớp chín nhưng không hiểu sao năm nay chiếc cặp của đứa nào đứa nấy đều nặng quá đỗi. Chiếc cặp nào cũng căng phồng, chẳng cái lưng nào đủ sức đeo. Bọn con trai dù sao cũng còn đỡ, chứ đám con gái ngày nào đến trường cũng khệ nệ khuân chiếc cặp trên tay như khuân một bao gạo, trông đến thảm.

Lớp của bạn nằm trên lầu một, nên bạn và tụi Kiếng Cận, Hạt Tiêu, Tóc Ngắn, Hột Mít (à quên, trừ Hột Mít) trông càng tội nghiệp hơn.

Ngày thứ ba đi học, lúc bước tới chân cầu thang dẫn lên lầu, bạn và nhỏ Kiếng Cận ôm cặp đứng tựa lưng vào tường nghỉ mệt để lấy sức trèo lên.

Ðang hổn ha hổn hển, thấy Ria Mép và Bắp Rang lò dò đi tới, cặp mắt nhỏ Kiếng Cận lập tức sáng trưng:

- Bắp Rang!

- Gì thế?

Kiếng Cận cười duyên:

- Bạn có biết tinh thần nghĩa hiệp là gì không vậy?

Bắp Rang là một đứa thông minh thuộc loại siêu, dù học hành thuộc loại bết. (Ðó cũng là một điều kỳ quái mà cho đến nay bạn vẫn chưa cắt nghĩa được!). Nghe Kiếng Cận bóng gió, nó đảo mắt một vòng, thở hắt một cái và chìa tay ra:

- Ðưa đây!

Ở bên cạnh, Ria Mép cũng vội vã khom người xuống, buồn bã:

- Quý nương hãy chất hành lý lên lưng con ngựa già này đi!

Mặt tươi hơn hớn, Kiếng Cận vội vã trao chiếc cặp nặng ì cho Bắp Rang. Còn chiếc cặp của bạn ngay sau đó tất nhiên cũng chễm chệ trên lưng Ria Mép.

- Giúp giùm tụi này đi! - Bạn tủm tỉm - Khi nào đến sinh nhật bạn, tụi này sẽ hùn tiền mua tặng bạn một hộp dao cạo râu!

Ấy là tại vì Ria Mép mới có mười lăm tuổi mấy mà hàng ria của nó không hiểu sao đã xanh ngắt, rậm rì, xem ra còn oai phong gấp mấy lần hàng ria của ba nó.

Tất nhiên Bắp Rang và Ria Mép chỉ mang giùm cặp cho bạn và Kiếng Cận lên tới đầu cầu thang thôi. Lên tới đó, liền thở phào trao lại. Mặt mày hai chàng hiệp sĩ lúc này trông hí hững lắm. Vì hai chàng đinh ninh đã thoát nạn đó mà.

Nào ngờ đến lúc ra về, đang lơn tơn đi tới chỗ cầu thang, chợt thấy bạn và Kiếng Cận đang dựa tường đứng đợi, tư thế trông giống hệt ban sáng, Ria Mép và Bắp Rang bất giác đưa mắt nhìn nhau.

- Sao đây mày? - Ria Mép hỏi - Hay quanh lại đi xuống cầu thang kia?

- Muộn rồi!

Bắp Rang nhắm mắt thở đánh thượt. Rồi hắng giọng một tiếng để lấy can đảm, nó hùng dũng đi tới.

Kiếng Cận cười mím chi:

- Làm gì mà mặt mày bí xị vậy! Làm ơn thì làm ơn cho trót chứ!

- Ðúng vậy! - Bắp Rang đón lấy chiếc cặp trên tay Kiếng Cận, miệng méo xệch - Lỡ làm ơn thì phải làm ơn cho trót!

Ðang nói, Bắp Rang bỗng giật bắn:

- Ối trời ơi, làm ơn cho trót tức là...

Kiếng Cận vui vẽ:

- Bạn đoán đúng rồi đó! Cho đến chừng nào tụi mình còn học chung với nhau, mình nghĩ bạn và Ria Mép nên chứng minh cho tụi này thấy hai bạn luôn luôn là những người bạn tốt!

Ria Mép ngữa mặt lên trời:

- Lớp mười, lớp mười một, lớp mười hai, vị chi là ba năm trời làm "phu khuân vác", chúa ơi!


.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 7
C-STAT