Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...

Teya Salat
Truyện ma

Chương 21

BỊ RƠI VÀO BẪY

Một tấm thảm lá vàng khiến cho hai chị em không bị va cạhm mạnh khi rơi xuống. Thật may mắn, cái giếng đã cạn nước. Bị ngất xỉu một lúc, hai chị em tội nghiệp nằm bất động. Không hiểu những gì vừa xảy ra cho mình, Liz tỉnh lại trước. Cô ngồi dậy, chung quanh cô toàn là bóng tối.
– Ann! Ann! Em có sao không? – Cô gọi.
Cô nghe được một tiếng càu nhàu đáp lại. Liz đưa cánh tay ra. Ngón tay cô chạm vào mặt cô em. Cô nhẹ nhàng vỗ vào má nó. Ann cuối cùng phát âm rõ rệt hơn.
– Ổn rồi ... em cảm thấy khoẻ hơn. Còn chị, Liz?
Liz bèn đứng lên và khi đứng vững, cô tuyên bố rằng ngoại trừ bị cóng chân, cô vẫn khoẻ và an toàn. Cô giúp Ann đứng lên.
– Ối cha! Canh tay phải của em. – Ann rên rỉ. - Chắc nó đầy vết bầm. Thật nhẹ nhõm, em không bị gãy ở đâu cả. Cũng may cái giếng này không sâu hơn nữa!
– Mong rằng chúng ta không khó khăn qua để leo ra.
Không may trong giếng hoàn toàn tối không cho phép hai chị em hành động một cách hữu hiệu. Như thế phải ở lại đây cho đến ngày hôm sau ư?
– Chúng ta phải ra khỏi cái giếng này. – Liz tuyên bố. – Em vừa hắt hơi và chị cảm thấy lạnh đến tận xương.
Vừa nói cô vừa nhón chân và đưa hai tay lên khỏi đầu, cố gắng đẩy cái nắp giếng sang một bên. Nhưng ngón tay của cô không chạm được đến nó.
– Bọn người tấn công chúng ta theo chị là ai? – Ann hỏi.
– Chị làm sao biết được.
Ann đi vòng quanh cái giếng tròn và sờ sẫm lên vách giếng:
không nơi nào có kẽ nứt hay một chỗ nhô ra để làm điểm tựa leo lên.
Mặc dù vậy, Liz vẫn cố gắng leo. Nhưng không may cho cô, gạch quá trơn nên mỗi lần cố gắng là mỗi lần ngã xuống.
– Cúng ta không nên tiếp tục nữa, chỉ mất công thôi. – Ann khuyên chị. – Ta nên kêu cứu thì tốt hơn.
Cả hai bắt đầu gào to. Họ gào cho đến khi khản cả cổ.
Không ai trả lời họ.
– Nghe này Liz , - cuối cùng Ann nói. - Chị chỉ thấy một cách này nữa thôi.
Ta chồng lên nhau để xê dịch cái nắp đáng ghét kia. Sẽ không dễ dàng vì chúng ta chẳng trông thấy gì và trên đáy giếng đầy là khô dễ làm chúng ta mất thăng bằng. Nhưng đó là giải pháp duy nhất.
– Được rồi, - Liz đồng ý. – Em hãy leo lên vai chị.
Liz tựa lưng vào thành giếng và khoanh hai cánh tay lại. Tạo thành một cái thang tiện cho em nó leo lên. Ann mò mẫm leo lên Khi đã đứng vững trên vai của Liz, nó đưa hai cánh tay lên ... Và nhận thấy rằng hai cánh tay nó với không nổi nắp giếng. Thật thất vọng.
Ann leo xuống cái thang sống của mình. Liz thở dài.
– Chị e rằng chúng ta buộc phải ở đây cho đến khi có ai đó phát hiện sự vắng mặt của chúng ta ... có lẽ vào sáng mai.
– Chà, vui quá nhỉ!
Liz suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
– Em có biết sự hiện diện của cái giếng này không Ann?
– Trời ơi, không! Rõ ràng nó bị hư rồi. Em đoán gần đúng, chúng ta đang ở chỗ nào của sân cỏ nhưng em chưa bao giờ trông thấy nó. Có lẽ nó bị những lùm cây che khuất.
– Hai kẻ kia thì biết rõ nó. Chúng đã đi thẳng ngay đến đây.
– Trong lúc này em không quan tâm đến lai lịch của chúng. – Ann lầm bầm. - Điều em muốn ... là đi tắm và đi ngủ trên một cái giường ấm áp! Em mệt nhoài.
– Hãy kiên nhẫn, có thể ngay tối hôm nay, người ta sẽ tìm ra chúng ta.
Hai chị em nhà Parker chờ đợi trong tuyệt vọng suốt một giờ. Rồi họ lại gào lên nữa. Lần này cũng vậy, chẳng ai trả lời họ.
– Liz, - cuối cùng Ann kêu lên. – chúng ta phải ra khỏi nơi này bằng phương tiện riêng của mình. Chị hãy để em trèo lên vai chị một lần nữa nhé!
– Cũng mất công thôi, vì em không chạm được cái nắp giếng. Từ ban nãy đến giờ em chẳng cao lên chút nào đâu.
– Chúng ta có thể leo cao hơn bằng cách leo lên một cái gì đó.
– Và em muốn leo lên cái gì? – Liz kinh ngạc hỏi. – không có ghế, cũgn không có thang trong cái giếng này.
– Không, mà có hằng đống lá khô, một tấm nệm thật sự. Chúng ta hãy gom càng nhiều càng tốt và đưa chúng về sát bên thành giêng. Như vậy chúng ta cao thêm nhiều phân nữa.
– Chị e rằng như thế vẫn chưa đủ. Có thể cái nắp ở rất cao bên trên chúng ta.
– Em không nghĩ như vậy, nếu cái giếng sâu như vậy chúng ta đã bị gãy cổ khi rơi xuống đây. Ngoài ra chúng ta chẳng mất gì khi cố gắng.
Hai chị em hăng hái gom lá mục và hôi hám. Đó là một công việc khá dơ dáy. Hơn nữa phải gom thật nhiều mới có thể tạo một độ dày. Thêm vào đó đống lá rất trơn.
Cũng may, sự cố gắng cũng thành công. Ann kêu lên sung sướng khi leo lên vai chị và nhận thấy mình đụng cái nắp giếng.
– Đừng cử động, Liz. Em sẽ vận dụng sức lực để mở nó ra. Đứng yên nhé!
Nó gần như đạt được mục đích thì chân của Liz bị trượt. Cái thang sống đổ xuống, nhưng cũng may không bị đau đớn lắm.
– Ta làm lại nhé! – Ann cương quyết nói khi đứng lên. – Em không nặng quá chứ?
– Dĩ nhiên là nặng! – Và có lúc Liz tội nghiệp run lên vì mệt khi phải chịu nhận một vai trò mới là người mang người khác lên vai. Dù vậy, phía trên đầu nó, Ann đã xoay xở khéo léo đến nỗi nó đã đẩy hoàn toàn cái nắp giếng ra.
Nhưng nó cũng quá mệt để có thể thử ngay đến cảnh ra khỏi cái hố. Nó leo xuống để nghỉ mệt một lúc.
Bây giờ, hai nữ tù nhân đã trông thấy ánh trăng:
ánh sáng bàng bạc của nó khiến chúng lấy lại một chút tinh thần. Bỗng chúng nghe loáng thoáng những âm thanh đến từ xa như những giọng nói.
– Ta hãy gào lên! – Liz kêu ngay.
Lần này tiếng gào của họ đã được nghe. Hai phút sau, bà Randall, Evelyn và cô Rosemont nghiêng mình qua bờ giếng và ánh đèn pin phát hiện ra hai nữ tù nhân.
– Các cháu, bà Hiệu trưởng gọi lớn. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Các cháu không bị thương tích gì chứ?
Liz vội vàng trấn an bà và giải thích vắn tắt những gì đã xảy raq.
– Thật khủng khiếp! – Evelyn kêu lên. - Một âm mưu thật sự! .... Khi mìhn thấy hai bạn vắng mặt quá lâu và mình đã tìm ra được tin nhắn của cô Rosemont. Mình đã gọi điện đếm khu cô ấy ở.
– Mảnh giấy đó là giả! Cô giáo âm nhạc nói:
cô không bao giờ hẹn các em đến hôm nay.
– Khi biết được tin này, - bà Randall nói:
– Ta bắt đầu tìm các cháu. Lần này trò đùa đã đi quá xa. Ngay sau khi đưa các cháu ra khỏi cái giếng này, ta sẽ báo cảnh sát. Câu chuyện bản nhạc bị đánh cắp phải có đoạn kết. Và càng sớm càng tốt.
Liz biết rằng vụ việc thảm hại này sẽ làm hại thanh danh của trường Starhurst, nên xin cô Hiệu trưởng yêu cầu cảnh sát phải tỏ ra kín đáo. Học sinh của trường, ngoại trừ các bạn thân của hai chị em nhà Parker – có thể nói rằng do tai nạn mà hai chị em đã rớt xuống giếng.
– Ta cũng định hành động như vậy, bà Randall xác nhận. Nếu hai tên kia biết được bọn chúng tôi truy tìm, sẽ khó bắt được chúng ... Nào, ta đi lấy thang.
Nhanh lên!
Chỉ mất một ít thời gian giải cứu hai nữ tù nhân. Họ không thể trở về một cách im lặng. Letty đánh hơi được ngay tức khắc có điều gì đó không ổn. Và sau đó một lúc, hai người cảnh sát mặc thường phục đến trường, nó đã rình rập để theo dõi. Nhưng bà Hiệu trưởng mời hai người đàn ông và hai chị em nhà Parker vào văn phòng. Bà thận trọng đóng chặt cửa. Letty thất vọng. Nó trả thù bằng cách chỉ trích bà Randall và ngôi trường của bà.
– Không một ai trong chúng ta được an toàn ở đây, nó tuyên bô với bạn bè.
Bất cứ ai cũng có thể ngã xuống giếng. Cái giếng đó chưa bao giờ thông báo cho chúng ta. Thật xấu hổ vì không được bảo vệ tốt hơn.
Audrey Freeman giận dữ tìm đến và tóm hai vai của Letty, lắc mạnh như lắc một cành mận.
– Nếu như mày cảm thấy ở đây tồi tệ như vậy, tại sao mày không đi nơi khác? Mọi người sẽ nhẹ nhõm về sự ra đi của một con thỏ lạ thuộc loại mơ màng!
Letty vùng vẫy ra khỏi tay Audrey và chuồn ngay tức khắc.
Sáng hôm sau, Liz và Ann tìm thấy trong hộp thư của mình một lá thư từ đài phát thanh Penfield. Người ta báo cho chúng rằng:
Bản nhạc của chúng đã được một người có tên là Harry Stemple và đã ghi âm ở phòng thu Moderna!
Rất hài lòng vì cuối cùng cũgn có một thông tin có giá trị, hai chị em vội vàng trình lá thư cho bà r. Một ít lâu sau giờ học, bà Hiệu trưởng cho gọi hai cô gái:
bà đã cung cấp địa chỉ của Harry Stemple và đã hối thúc một thám tử tư đến thẩm vấn hắn.
– Ôi, cám ơn bà biết bao nhiêu. – Liz nói.
Đúng lúc đó cô Rosemont bước vào văn phòng Hiệu trưởng. Cô đã được biết tin tức cuối cùng.
– Cô rất mừng vì các em đã khám phá ra một dấu vết, cô giáo nói. Cô mong các em làm sáng tỏ vụ việc trong 24 giờ sắp tới hay sớm hơn.
– Ồ, chuyện này đòi hỏi nhiều ngày nữa! – Liz lưu ý.
Trán cô Rosemont tối sầm lại.
– Cô mong rằng không! – Cô chợt thở dài. - Thật vậy, ban giám khảo đã quyết định vào ngay mai sẽ chỉ định bản nhạc đoạt giải thứ tư. Lần này là quyết định dứt khoát. Thật vậy, đã đến lúc hoàn thành vở ca nhạc kịch của chúng ta.
Liz và Ann trao đổi một cái nhìn thất vọng. Đã gần chạm đến đích, họ cuối cùng có thất bại không?

Chương 22

CHÁY! CHÁY!

Hai chị em nhà Parker buồn bã trở lên phòng học của mình. Mặc dù vậy họ từ chối thất vọng. Biết đâu một phép lạ vào giờ chót có thể sẽ xảy ra. Sau một lúc im lặng, Ann nói lớn:
– Em cần phải vận động một chút. Chúng ta âu sầu nghiền ngẫm như thế này có lợi gì đâu? Nào Liz, ta gọi vài đứa bạn và chuồn đến nhà hát Mozart. Đã nhiều thế kỷ rồi chúng ta chưa đến đó. Mình thích đến gặp bà Millford để xem bà đã bắt tay vào những công việc làm ngay mà bà đã nói không?
– Em nói đúng, Ann! Điều này không ngăn chúng ta nghĩ đến những nỗi lo toan của chúng ta!
Evelyn và Doris cùng đi với hai chị em nhà Parker. Ngay sau khi đẩy cánh cửa nhà hát, bốn đứa bạn đã được chào đón bằng một dàn hoà tấu của những chiếc búa. Một nhóm thợ đang bận rộn trên sân khấu - điện đã được tai lập từ những khán phòng và họ đã kiểm tra tỉ mỉ mọi hệ thống lắp đặt.
– Tuyệt vời! – Evelyn nói:
– những người thợ điện bảo vệ chúng ta chống lại con ma. Như thế Doris và mình sẽ đi ra phố mua sắm. Không phiền các bạn chứ?
– Hoàn toàn không! Liz và Ann cùng xác nhận. Hai chị em hết sức ngạc nhiên khi nhận thấy chỉ trong một thời gian rất ngắn, những dây cáp đã được thay, hệ thống máy móc đã được tra mỡ và siết chặt các con ốc. Phần sàn dành cho việc nâng sửa những phông màn nặng cũng đã được lắp đặt một động cơ điện.
– Lão Toby Green kìa! – Ann vừa chỉ vừa nói nhỏ. – Lão đứng dựa lưng vào một bức tường.
– Bạn của hai cô hả? – Người chỉ huy nhóm thợ hỏi hai cô gái.
– Chính xác không phải là bạn. – Ann mỉm cười nói.
– Vì nếu lão là bạn, tôi sẽ yêu cầu hai cô bảo ông ta biến đi rồi. Lão đến đây làm vướng chân chúng tôi, xét nét chúng tôi như thể chúng tôi không rành nghề của mình! Chúng tôi hành động như thế nào lão cũng đưa mắt theo dõi.
– Thật như vậy sao? Như vậy phiền phức quá!
Hai chị em rời nhóm thợ. Rồi nhìn nhau hội ý. Sự ngoan cố của Toby Green trong việc canh giữ sát sao những người tợ phải chăng có một ý nghĩa đặc biệt?
Có phải lão sợ họ tìm được một vật mà chính lão cũng đang tìm?
– Ta hãy đến gặp lão và cố gắng khiến lão nói ra! – Liz nói khẽ vào tai cô em.
Toby Green không tỏ ra hân hoan khi trông thấy hai cô gái.
– Tôi khuyên các cô đừng ở lại đây! – Lão cộc cằn nói. - Rất nguy hiểm.
– Nguy hiểm ư?
– Các cô đã nghe hoàn toàn rõ rồi.
Trước một sự thù địch quá rõ ràng. Liz hiểu rằng cô chẳng khai thác gì lão về nhà hát Mozart. Tuy nhiên, không theo lời khuyên của lão, cô quyết định bám lấy lão và không hề bối rối, cô hỏi:
– Nhân tiện cháu xin hỏi ông có địa chỉ Fritzi chưa ạ?
– Tại sao các cô nhất thiết muốn gặp nó?
– Chuyện là, - Ann giả vờ như vô tư nói. – Người ta tìm ra một vật của chị ấy sau khi chị ấy ra đi và người ta muốn trả lại cho chị ấy.
Đôi mắt Toby chợt loé sáng. Giọng nói của lão bớt chua hơn.
– Thế thì đưa cho tôi vật đó tôi sẽ trả lại cho Fritzi ... nếu ... nếu như tôi gặp nó! Lão vội vàng nói thêm.
Liz bật cười reo lên:
– Ồ không, chúng cháu chỉ được trao nó vào đúng tay của người nhận. Fritzi chỉ cần đến Starhurst.
– Được, được, còn bây giờ, hãy biến đi! – Toby Green rõ ràng giận dữ gắt lên.
Sau khi nhìn nhau hội ý, hai chị em giả như ngoan ngoãn vâng lời. Nhưng vừa ra khỏi khán phòng, họ lao nhanh về hướng cầu thang và leo lên bao lơn thứ ba. Họ muốn xem hồn ma có sử dụng cầu thang bí mật hay không?
Thật đáng buồn, bột được rắc trước tấm gỗ di động không hiện ra một dấu giày nào cả.
– Lần này nữa cũng không may mắn. – Liz thở dài.
Ann mở một cánh cửa chóp trên những dãy ghế của bao lơn thứ ba và ném một cái nhìn xuống sân khấu. Những người thợ thu xếp xong những dụng cụ của mình rồi họ ra về. Toby Green đi theo họ. Dãy đèn ở ngoài bìa sân khấu và của khán phòng bây giờ đã tắt.
– Chuyến đi này của chúng ta cũgn không có kết quả. – Ann khẽ nói với cô chị. – Ta cũng nên về thôi!
Hai cô thám tử vừa đến phòng giải lao nhìn qua cửa kính nhỏ của một cánh cửa dàn nhạc, họ trông thấy một ánh sáng. Nhìn quanh vào khán phòng, họ rất kinh ngạc khi nhận thấy người ta đã bật đèn lại nơi dàn đèn ngoài bìa sân khấu.
Ngay giữa sân khấu, một người đàn ông trẻ, cao và gầy, tóc màu hung đỏ đang đứng. Hắn nói chuyện với một ai đó trong hậu trường.
– Không phải là một người thợ! – Liz khẽ nói.
– Không, - cô em trả lời. – Mái tóc màu hung đỏ nhắc em nhớ đến một gã đàn ông đã nhét mảnh giấy có lời đe doạ chúng ta dưới cái gạt nước xe của Ken, hơn nữa càng nhìn hắn em càng tin chắc hắn với gã kia là một.
– Hai chị em cố lắng nghe nhưng không nghe được người ta nói gì trên sân khấu.
– Thật đáng giận! – Liz khẽ nói. – Đúng lúc chúng ta có thể khám phá một điều gì đó khá quan trọng.
– Ta đến gần nhé, - Ann đề nghị.
Liz nảy ra một ý kiến tốt hơn:
– Tốt hơn ta lên căn phòng nhỏ bí mật! Nhanh nhưng không gây tiếng động, hai cô gái leo vào cầu thang đưa lên bao lơn thứ ba. Ann làm cho tấm gỗ xê dịch. Ngay sau khi vào phòng, Liz dán chặt tai sát tấm vỉ. Cô nghe một cách rõ ràng người đàn ông có mái tóc hung đỏ nói:
– Cuối cùng tôi e rằng món đồ của ông không có ở chỗ nào trong nhà hát này cả. Ông và Fritzi thật là một cặp ngu xuẩn. Người ta đã kể cho các người những câu chuyện láo khoét!
Từ hậu trường, một giọng bị nén trả lời hắn:
– Cách nói về tôi và hôn thê của anh đẹp nhỉ!
Liz giật mình, như vậy anh chàng tóc đỏ là hôn phu của Fritzi. Phải canh chừng hắn và ... tra hỏi hắn khi có thể!
Ann cũng đã nghe. Hai cô gái vội vàng đi xuống. Nhưng với thời gian phải đi từ phòng nhỏ bí mật xuống đến dàn nhạc, họ thấy sân khấu chìm trong bóng tối. Gã tóc đỏ và người bạn vô hình của gã cũng biến mất.
Hai chị em lao ngay ra bên ngoài. Nhưng thật không may, gã hôn phu của Fritzi không có mặt.
– Thật tai hoạ! – Ann than thở. – Chúng ta vừa để vuột mất giải đáp cho vấn đề của chúng ta.
Liz không khỏi bật cười với câu nói đầy hình tượng đó. Rồi cô suy nghĩ, sau một lúc cô ta nói:
– Chị hầu như chắc chắn người trò chuyện với gã tóc đỏ là Toby Green. Chị nhận ra giọng nói của lão. Ann, ta cố tìm hiểu ... Nào, ta gõ cửa dành cho người phục vụ bà Millford!
Chính Toby Green ra mở cửa cho họ. Hình như lão định đi đâu đó. Liz không cần quanh co. Cô thành thật lặp lại những gì cô đã trông thấy và nghe vừa rồi trong nhà hát Mozart. Ban đầu Toby Green có khuynh hướng chối cãi toàn bộ, nhưng cuối cùng, lão thú nhận rằng thật sự ông ta có mặt ở khán phòng củng với vị hôn phu của Fritzi.
– Chuyện là cách đây khá lâu, Fritzi có đánh mất chiếc nhẫn vào hôm tôi dẫn nó vào xem nhà hát. Hôn phu của nó và tôi đang tìm lại chiếc nhẫn.
– Người đàn ông đó tên gì? – Ann bỗng hỏi.
Nhưng Toby không muốn nói nữa.
– Chuyện này không liên quan đến các cô. – lão gắt gỏng nói.
Và không thèm từ biệt các cô gái, lão mở cửa nhà bếp và bỏ đi. Hai cô gái cũng đi về Starhurst.
Khi cả hai đã về đến phòng. Liz nói lên ý nghĩ của mình:
– Em có muốn biết ý kiến của chị không Ann? Toby Green không có chút tin tức nào nơi vị hôn phu của Fritzi. Ngoài ra, cái gì ngăn cản lão không cho chúng ta biết tên và địa chỉ của hắn?
– Thật ra điều đó không quan trọng? – Ann tự tin xác nhận. – Khi mà chúng ta có thời gian để bắt đầu cuộc điều tra của chúng ta một cách nghiêm túc, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được gã tóc đỏ đáng ghét đó.
Cả buổi tối hai chị em xua đi bí ẩn đang ám ảnh ý nghĩ của họ. Họ có quá nhiều bài làm và bài học. Và họ đã cương quyết phải đạt điểm cao.
Do đó, hai chị em Liz và Ann lao vào sách vở, thình lình một tiếng động khiến họ giật mìhn:
tiếng còi chữa cháy vang lên trong không khí yên lành. Xe chữa lửa rít còi chạy qua. Một lúc sau Evelyn lao vào phòng học của hai chị em và la toáng lên:
– nhà hát Mozart đang cháy!


.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 1
C-STAT