Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...

Disneyland 1972 Love the old s
Truyện tâm linh

 

HỒI BỐN MƯƠI BA
DẠO ĐỊA NGỤC NƯỚNG TAY

Phật SỐng Tế Công
Giáng ngày 26 tháng 11 năm Đinh Tỵ (1977)


Thơ:
Lãnh thượng tân phân tuyết áp mai
Vô tình tuế nguyệt cấp tương thôi
Đồ đao phóng hạ thanh song thủ
Tính địa khuyến tu ác ngọc bôi.

Dịch:
Đỉnh núi tơi bời tuyết phủ mai
Vô tình năm tháng cứ trôi hoài
Ném dao đồ tể hai tay sạch
Hồn đất khuyên tu chén ngọc mời.


Tế Phật: Trên đỉnh núi lạnh hoa tuyết bay phất phới, năm cùng tháng tận đã tới, khuyên môn sinh hãy quăng dao đồ tể, chớ tạo thêm ác nghiệp mới. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ti, Dương Sinh lên đài sen.

Dương Sinh: Khí trời quá lạnh, con sợ chịu không thấu xin ân sư ban thuốc tiên, thưa có được chăng?

Tế Phật: Chẳng qua do ảnh hưởng tâm lý, tính linh do Trời phú há lại sợ lạnh sao? Con đã cầu xin thuốc, tánh thầy lại vốn rộng lượng, vậy cho con viên thuốc này uống mau đi rồi lên đường.

Dương Sinh: Đa tạ ân sư đã ban thuốc cùng tha tội mê chấp của con. Con đã sẵn sàng, mời ân sư lên đường.

Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuóng đài sen.

Dương Sinh: Thưa bữa nay tới thăm ngục nào? Tại sao chưa thấy Ngục Quan ra đón, chỉ thấy âm binh áp giải tội hồn đi đi lại lại.

Tế Phật: Chúng ta gắng đi thêm một doạn đường nữa sẽ rõ.

Dương Sinh: À thì ra phía trước là Địa Ngục Nóng Bỏng Não Nề, lần trước đã thăm qua bữa nay lại tới thăm tiếp.

Tế Phật: Không phải, hôm nay chúng ta tới thăm ngục nướng tay, muốn tới ngục này phải băng qua con đường nhỏ nằm bên cạnh ngục nóng bỏng ảo não.

Dương Sinh: Phía trước hơi nóng luộc người, làm sao băng qua nổi Vả lại từng nghe đường đó là đường nóng bỏng, chân con lại là chân phàm đi qua tránh sao khỏi bị phỏng?

Tế Phật: Con đừng sợ, có ta đi bên cạnh đất nóng sẽ hoá thành đất mát.

Dương Sinh: Kính xin thầy hoá phép kẻo không qua nổi, vì đường nhỏ phía trước màu gạch đỏ rực như bị lửa nung.

Tế Phật: hãy nhìn ta hoá phép, quạt Phật quạt một quạt khiến đường lửa đỏ hoá thành đường mát mẻ yên lành dễ dàng vượt qua.

Dương Sinh: Quả là phép Phật vô biên, con đường đỏ rực đột nhiên biến thành con đường mát mẻ. Có một số tội hồn băng qua mà thân thể chẳng hề hấn gì, khiến mọi người kinh ngạc bội phần, ngơ ngác nhìn bốn phía, các tội hồn bèn ùn ùn kéo qua...

Tế Phật: Mau theo ta băng qua kẻo tới lúc pháp hết hiệu nghiệm con khó đi qua...

Dương Sinh: Băng mình theo ân sư đã tới chốn, phía bên trái con đường thấy có Ngục Quan cùng Tướng Quân xếp hàng chờ đón.

Tế Phật: Đây là Ngục Quan cùng Tướng Quân của ngục nướng tay, mau tới chào ra mắt.

Dương Sinh: Kính chào Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân, tôi là Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung phụng mệnh theo thầy tế Phật tới quí ngục thâu lượm những bằng chứng để viết sách khuyên răn giáo hoá người đời làm điều phước thiện, bữa nay tới đây xin được lãnh giáo nhiều điều ơn ích.

Ngục Quan: Hoan ngh6nh hai vị tới thăm bản ngục, Dịa Ngục Du Ký sẽ đăng tải những án chứng của bản ngục thực quả là vinh hạnh. Kính mời hai vị vào trong ngục tham quan.

Dương Sinh: Xin đa tạ Ngục Quan đã quá lưu tâm. hàng chữ hiện trên cửa ngục, hai bên có quân lính cầm khí giới canh giữ rất là nghiêm ngặt.

Ngục Quan: Mời hai vị vô trong.

Dương Sinh: Đã nghe thấy tiếng khóc than buồn thảm vang rần.

Tế Phật: Các ngục đều than khóc thê lương, nghe như tiếng người dương gian rên xiết lúc lăm bệnh, sầu thảm trông mong được cứu rỗi.

Dương Sinh: Cửa ngục trang bị cực kỳ tối tân khoa học. Hai tay tội hồn bị cột chặc vào trục xe bằng sắt nóng đỏ có lửa chấy luồn qua, hai tay tội hồn bị chấy bỏng, muốn giựt ra mà chẳng được. Trục xe bằng sắt sức nóng quá mãnh liệt, thiếu sức co giãn nên truyền nhiệt rất lẹ, tội hồn mong thoát nạn nhưng chẳng thể giảm được sức nóng của lửa nên té lăn ra, đôi tay như hai cục than lửa muốn quăng đi mà chẳng được, mặt mũi mồ hôi nước mắt đầm đìa, hai tay cháy trụi đau đớn khóc ngất.

Ngục Quan: Bản ngục tên gọi là Ngục Nướng tay, trước đây dùng bàn ủi nóng ủi tay, sau này nhờ phối hợp được thủ đoạn cao minh của người đời nên mới cải tiến hình phạt này. Để tôi sai áp giải thêm vài tội hồn nữa ra đây để chúng thuật rõ lại những hành động phi pháp của chúng lúc còn tại thế.

Dương Sinh: Âm dương cùng một lẽ, quả là cao nhân tất hữu cao nhân trị.

Ngục Quan: Tội hồn hãy nghe ta bảo: Bữa nay Phật Sống Tế Công cùng Dướng Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trên dương gian xuống bẻn ngục thu thập những bằng chứng để khuyên răn người đời, các ngươi hãy thuật hết những hành động phi pháp để giáo hoá thế nhân.

Tội Hồn: Tôi lúc còn sống quen thói chơi bời phóng đãng, thường núp trong bóng tối chọc ghẹo làm nhục đàn bà con gái qua đường, đời tôi đã phạm tội này có tới mười mấy lần, sau khi chết bị xử đày tại ngục này để chịu tội.

Ngục Quan: Vùng tay động loạn phải chịu tội ma chướng này.

Tội Hồn: Tôi lúc sống chuyên môn xúi người này kẻ nọ kiện cáo lẫn nhau rồi viết đơn kiện cho họ để ở giữa thủ lợi, cả đời tôi toàn phạm tội này, sau khi chết Minh Vương giận quá phán rằng lúc sống tôi ham viết hơn kiện cáo, đôi tay hại người nên phải đốt nó đi do đó tôi bị đày tại ngục này chịu tội. Đau đớn cùng cực mà chẳng một ai biết tới, kính xin Phật Sống Tế Công cứu mạng.

Tế Phật: Người đã rành về sở trường chuyên môn cớ sao không viết đơn kiện Diêm Vương để xin tha tội.

Tội Hồn: Diêm Vương mặt sắc vô tư, tôi chẳng dám tự chuốc phiền.

Tế Phật: Dĩ nhiên là thế nhưng cầu cứu ta cũng chẳng khác hơn.

Ngục Quan: Không được tự tiện van xin. Tội hồn thứ ba mau mau cung khai.

Tội Hồn: Tôi lúc sống mở sòng bài, thường bày trò cờ gian bạc lận nên kiếm được rất nhiều tiền, lúc sống vì có tiền một cách quá dễ dàng như vậy nên đời sống khá giả do đó thường hành động bất chính làm hại xã hội. Sau khi chết mới hay Diêm vương quá giận phán đày tôi 30 năm tại ngục nướng tay, hàng ngày khổ đau không chịu thấu.

Tế Phật: Đã mở sòng bài còn tổ chức cơ gian bạc lận, tội người quá tàn ác, nếu như mãn hạn tù tái sanh làm người, hai tay chắc hẳn bị tàn phế đúng là ác nghiệp quả báo, hy vọng người đời mau tỉnh ngộ bỏ đánh bài đánh bạc. Tội hồn thứ tư mau khai rõ những tội đã làm.

Tội Hồn: Tôi lúc sống thường dùng chi phiếu không tiền bảo chứng để lừa gạt kẻ khác lấy tiền, sau khi chết bị đày tại ngục này. Lúc sống chỉ nghĩ cao bay xa chạy là chủ nợ chẳng biết đâu mà đòi, ngơ đâu chết xuóng âm phủ, Diêm vương bắt tới đây chịu hình phạt.

Ngục Quan: Thiếu nợ người đáng lý mi phải trả sòng phẳng, trái lại mi còn cố tình lường gạt cho nên sau khi chết mi mới bị hình phạt nghiêm ngặt trừng trị, thật chẳng on uổng chút nào.

Tế Phật: Hiện thời người đời dùng chi phiếu không tiền bảo chứng rất nhiề. Xuất chi phiếu ra rồi trốn biệt tăm như vậy là kẻ lường gạt, sau khi chết tất nhiên sẽ bị hình phạt nghiêm khắc. Kiếp lai sinh sẽ phải làm trâu làm ngựa để trả nghiệp, cổ kim trong ngoài chẳng một ai có may mắn thoát khỏi. Nhân quả báo ứng một mẩy long, một sợi tơ cũng không thể trốn thoát, người đời nên thận trọng.

Ngục Quan: Tội hồn thứ năm, sao mi lại mất hết cả thần khí vậy? Hãy mau khai rõ những tội đã phạm lúc mi còn sống.

Tội Hồn: XIn Ngục Quan chớ mỉa mai tôi, tôi lúc sống có chân trong một đảng bất lương, thường hay sinh sự, phá rối an ninh ngoài xã hội, hễ gặp việc trái mắt hay bất chợt thấy kẻ nào nhìn chăm chú mình, tôi liền giơ tay đnáh liền, hành hung người như vậy mà chẳng cho là quan trọng gì. Sau khi chết Minh Vương sai quỉ đầu trâu mặt ngựa hành hạ tôi rồi hỏi tôi có chịu khuất phục không? Khiến tôi nhớ lại hành vi mà tôi đã làm lúc còn sống thì không thể nào ứng đối dược.

Ngục Quan: Mi lúc còn là thanh niên, hoả khí mạnh mẻ chuyên môn đánh đạp người, phá hoại an ninh xã hội, nắm tay của mi đã quá cứng, hiện tại tốt hơn kêu mi đấm vào trục xe gang thép để cho nó tiêu hết hoả khí của mi đi.

Tế Phật: Thời giờ đã tới, Dương Sinh mau trở lại Hiền Đường.

Dương Sinh: Cáo từ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân, xin đa tạ sự tiếp đãi cùng chỉ giáo nồng hậu.

Ngục Quan: Không có chi đó chỉ là lễ mọn. Lệnh chư Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn.

Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen.

Dương Sinh: Thưa con đã sửa soạn xong, kính mời ân sư trở lại Hiền Đường.

Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh đài sen, hồn phách nhập thể xác.

HỒI BỐN MƯƠI BỐN
DẠO ĐỊA NGỤC RÚT RUỘT

Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 29 tháng 11 năm Đinh Tỵ (1977)


Thơ:
Loan bút ma thành cửu chuyển đan
Hồi sinh hữu thuật phục chi an
Thiên thư vạn quyển khai nhân trí
Ngọc Đế hồng ân báo bất toàn.

Dịch:
Bút thánh giáng cơ thông đạo huyền
Hồi sinh có thuật giúp tâm yên
Sách Trời vạn quyển khai phàm trí
Ngọc Đế hồng ân báo chẳng tròn.


Tế Phật: Hồn người đời du địa ngục chẳng phải là chuyện thần thoại hay hoang đường, từ xưa tới nay đã có nhiều kẻ chết đi còn sống lại. Hẳn là những kẻ đều lãnh hội tường tận âm thanh cùng hình ảnh ở địa ngục nên có thể tả lại những cảnh tượng đó dễ dàng, đủ chứng tỏ những điều tả trong kinh sách không phải là không có thực. Người đời chỉ vì chưa đích thân nhìn thấy mà do đó chẳng tin, cho nên những điều nói ra thì là biết mà lại bị nghi là mê. Điều này làm sao giải tỏ được đây? Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể chúng ta cũng còn là một vật nhìn chẳng thấy gì mà vẫn yên ổn vô sự. Nhưng nếu một sớm ta khám phá ra hoặc cảm giác đã đến giờ thì chắc là thảm lắm. Chẳng phải chỗ này đau thì cũng chỗ khác đau, cần phải chiếu quang tuyến X rồi giải phẩu. Người đời lúc thường không nhìn rõ lục phủ ngũ tạng có thể nói là nó không có không? Địa ngục bình thường nhìn chẳng thấy nhưng nó vẫn tồn tại, trừ một số ít người lúc sống có thể nhìn thấy, kẻ khác một sớm nhìn thấy địa ngục ắt là đã tới phút gần đất xa trời. Sở dĩ ta khuyên người đời giác ngộ, xác nhận những cái không nhìn thấy nhưng lại vẫn tồn tại như tư tưởng, hít thở, cảm tình v.v... đều là nhìn chẳng thấy chỉ có thể dùng cảm giác để lãnh hội, vả chăng những cái không nhìn thấy đó chính là cái duy trì mạng sống, là nguyên tố chủ thể xác thân.

Dương Sinh: Lời giảng của ân sư thật đúng đạo lý, tiếc rằng người đời phần đông không thấu tỏ sự tình, chẳng khác gì kẻ mù tự mình nhìn không thấy cho nên mới phủ nhận. Thế gian đắm chìm trong chốn hình hình sắc sắc, chỉ nhờ vào cây gậy mà muốn đi xa hàng ngàn vạn dậm, điều này đã chứng tỏ cặp mắt thịt của chúng ta bị chắn bởi nhiều vật chướng ngại, chỉ có mắt huệ mới thông mọi lẽ. Nhưng tiếc rằng chúng ta đã đóng mắt huệ cam chịu sống mù loà để mặc cho dục tình lôi cuốn mà đắm chìm trong các kiếp luân hồi khổ đau.

Tế Phật: Con nói đúng, người đời đều hiểu rõ điều tai hại của sự phạm pháp, giống như giếng trước mặt biết là có thể lọt xuống nhưng vẫn không chịu mở mắt ra nhìn quả là còn thua kẻ mù loà vì họ còn biết dùng gậy dò dẫm đường đi. Tới lúc bị té xuống hang địa ngục sâu vạn trượng, muốn vươn mình thoát ra nhưng không rõ phải đợi tới mấy mươi kiếp sau. Thời giờ đã muộn, Dương Sinh chuẩn bị dạo âm ti, mau lên đài sen.

Dương Sinh: Bạch ân sư, con đã chuẩn bị xong xuôi.

Tế Phật: Nhìn quần áo của con bám đầy bụi đất, lại không khố ráo sạch sẽ, như vậy lúc tới Minh Phủ hẵn là thất lễ.

Dương Sinh: Thưa ân sư y phục bị bụi sa bàn làm dơ bẩn, con lại vô tình không lưu ý, xin ân sư tha tội.

Tế Phật: Người trần tới Minh Phủ, chẳng thể không giữ sạch sẽ nên quần áo phải thơm tho để còn được dặc biệt chú ý, mau lên đài sen.

Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, xin ân sư khởi hành...

Tế Phật: Đã tới nơi, Dương Sinh mau xuống đài sen, đến làm lễ ra mắt Ngục Quan.

Dương Sinh: Xin vâng lệnh. Kính lạy Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân.

Ngục Quan: Miễn lễ, hoan nghênh Phật SỐng Tế Công cùng Dương Thiện Sinh tới thăm. Bản ngục đã sớm nhận được thư của Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường xin tới phỏng vấn để viết sách khuyên răn người đời, công đức thật quả là vô lượng. Bản ngục là ngục rút ruột, kính mời hai vị vào trong tham quan.

Dương Sinh: Xin đa tạ Ngục Quan đã tiếp đãi nồng hậu, nguyên trong này là ngục rút ruột, âm binh tới tới lui lui, áp giải tội hồn đi ra, đã bắt đầu nghe thấy tiếng kêu gào.

Tế Phật: Ta hãy mau theo chân họ vào trong.

Dương Sinh: Đã thấy rõ cảnh tượng ở trong ngục, thân tội hồn máu mé nhuộm đỏ, bị trói vào các cây cột, âm binh, quỉ binh dùng dao rạch bụng tội hồn, da bụng rách toang, ruột và bao tử lòi ra rớt xuống đất, bên cạnh cả bầy chó đen giành nhau cắn xé. Ruột và dạ dày tuy đà rớt ra nhưng vẫn còn liền với tim vì tim chưa rời thân thể nên khi bị chó cắn nhai giành xé thì tội hồn đau đớn kêu rống lên rồi ngất xỉu, khiến lúc này mắt chẳng dám nhìn. Xin hỏi Ngục Quan bọn họ đã phạm phải tội gì mà tới nỗi bị đày ải ở ngục này?

Ngục Quan: Các tội hồn này khi còn sống đều là bọn tham quan ô lại, hoặc là những kẻ lòng lang dạ sói, cho nên sau khi chết tới bản ngục thụ hình, như muốn thấu tỏ sự tình, để tôi sai áp giải vài tội hồn ra đây tra hỏi.

Dương Sinh: Như vậy hay lắm, phải có bằng chứng xác thực người đời mới chịu tin là đúng.

Ngục Quan: Tôi đã đem tội hồn ra, mời Dương Thiện Sinh tra hỏi họ.

Dương Sinh: Xin hỏi tội hồn, cớ sao người lại tới chốn này?

Tội Hồn: Tôi lúc sống làm quan, thường lợi dụng phương tiện quan tước sang đoạt của cải, đất đai, cướp không lợi lộc. Bất cứ phương diện nào có lợi, tôi đều tận dụng mọi phương cách ngưỡng đoạt cho bằng được để làm của riêng. Chẳng ngờ sau khi chết bị đưa lên đài gương soi ác nghiệp để cho lộ rõ chân tướng. Tất cả những hành động tham lam cưỡng đoạt tiền tài của cải đều hiện rõ mồn một, khiến tôi vô cùng kinh dị. Trải qua các điện phán xử, cuối cùng tôi bị giải giao tới Đệ Thất Điện rồi Thái Sơn Vương phán đày tôi tại ngục moi ruột, hàng ngày bao tử và ruột bị móc ra cho đàn chó giành nhau ăn, sự thống khổ khó mà hình dung nổi.

Ngục Quan: Người là kẻ có chức vụ trong chính quyền, chẳng chăm lo phúc lợi cho trăm họ lại còn lột da lóc thịt muôn người, miễn là nuốt trôi được là nuốt, ruột và bao tử ngươi lúc này thực quá nhơ bẩn! Khuyên những kẻ làm quan ở chốn thế gian nên vì trách nhiệm phục vụ nhân quần, luôn luôn phải vì dân thương dân, trung trinh với nước ắt công đức vô thường. Nếu như chỉ vì mục tiêu thủ lợi, sau khi chết chắc chắn sẽ bị đầy đoạ tại chốn địa ngục.

Dương Sinh: Xin hỏi lại bà lão, bà già như thế này cớ sao còn bị xử laọi hình phạt này, phải chăng lúc sinh tiền có làm điều chi thất thố chăng?

Tội Hồn: Nhớ lại lúc sống giờ hối hận thì đã quá trễ rồi. Lúc tôi 48 tuổi vì buôn bán thua lỗ, bèn đứng ra làm chủ hụi, nhân một chốc mất lý trí đã quyết định giật tiền hụi của người rồi dời đi xứ khác. Tới 54 tuổi ngã bệnh thác, bị giải giao tới Đệ Thất Điện, Diêm Vương phán đày tôi tại đây để thụ hình.

Ngục Quan: giật hụi của người, nuốt vào rồi ói ra chẳng được bây giờ chỉ còn cách ói ruột và bao tử ra ngoài, ăn bao nhiêu trả bấy nhiêu, luật pháp ở cõi âm rất công bằng, ngươi tự làm tự lãnh, ngày sau mãn hạn tù, lại tái sinh để trả nợ.

Dương Sinh: Xin hỏi lão ông thời gian thụ hình tại ngục này la bao lâu?

Tội Hồn: Mất ba năm. Lúc sinh tiền gia đình tôi sống bằng nghề nông, chuyên trồng rau để sinh nhai, chẳng hiểu sao tới tuổi trung niên, rau đậu thường bị côn trùng phá hại cho nên phải dùng thuốc trừ sâu bọ để tiêu diệt chúng, tới lúc thấy giá rau tăng vọt, liền hái rau mới phun thuốc được một hai ngày đem bán. Chỉ có vậy mà sau khi chết liền bị Minh Vương phán đày tại ngục rút ruột vì tội vô tình gây tai hại.

Ngục Quan: Ngươi chỉ lo kiếm tiền nên đã đem rau còn dính độc dược bán ra hại người không ít, rất nhiều người ăn rau đậu của ngươi trúng độc, hoặc độc tố tích thiểu thành đa mà thành bệnh gan, bệnh ung thư, lòng dạ ngươi quá độc cho nên phải thụ lãnh hình phạt.

Dương Sinh: Xin hỏi bà lão tại sao bà lại phải vào đây?

Tội Hồn: Chao ôi! Trời đất ơi! Ở trong này khổ sở quá, kính xin thầy cứu sống tôi.

Tế Phật: hiện tai ta rất thương nhà ngươi, nhưng hãy nhớ lại tại sao ngày trước nhà ngươi không thương xót kẻ khác? Hãy mau nói rõ nguyên do tội ác của nhà ngươi.

Tội Hồn: Đúng, tôi có một đứa con gái nuôi, từ lúc bé tôi đã không thương nó lại còn hay đánh đập. Tới lúc lớn vì nó có nhan sắc nên tôi đã cưỡng bách bán nó cho động mãi dâm để lấy tiền. Sau khi chết tôi bị Diêm Vương phán đày ttại đây.

Ngục Quan: Lòng dạ ác độc, coi con gái nuôi là vật kiếm tiền, phá hoại luân thường đạo lý, tiêu huỷ lẽ trời, lòng sắt dạ thép thật mi đáng tội.

Tế Phật: Thời giờ eo hẹp, Dương Sinh chuẩn bị trở lại Hiền Đường.

Dương Sinh: Con còn có vấn đề thỉnh giáo ân sư. Trong lúc thụ hình có một số tội hồn đã bị hôn mê bất tỉnh thì làm cách nào cho họ sống lại để xử phạt tiếp?

Tế Phật: Con từng mơ thấy con bị kẻ khác giết chưa? Nếu có hẳn là thân thể lúc đó cảm thấy đau đớn vô cùng nhưng khi tỉnh lại chỉ còn mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, không hề chết chăng? Đem mai lại nằm mê nữa, sau khi tỉnh dậy lại thấy mình như trước, thân thể vẫn còn nguyên vẹn không có chỗ nào mang thương tích cả. Sỡ dĩ sau lúc người ta chết, hồn phách họ cũng giống như khi mộng du vậy, thân tuy bị hình tội thống khổ, bị âm binh dùng nước hoàn hồn xối, sau khi tỉnh lại chẳng thấy thương tích gì cả, làm như vậy chỉ cốt để cho họ nhớ lại cái cảm giác kinh hãi của sự thống khổ vậy. Thảm hình ở âm phủ chẳng qua chỉ là để cho tính linh của người ta thức giác mà thôi do đó mới ví sự chết là giấc mộng lớn, vậy thì người ta lúc chết hẳn là đi vào một giấc mộng dài để ném mùi đau khổ. Thêm một ví dụ khác như trong lúc nằm mộng lượm được vàng, vui sướng điên cuồng, tới khi tỉnh dậy không lại hoàn không, đã cho thấy mộng ảo chẳng thể có thức mà do kẻ mê lầm tưởng. Thế nhân tu đạo nếu như không giác ngộ điểm này mà cứ cố chấp vào hình danh sắc tướng, hẳn là cuôi cùng sẽ rơi vào trường mộng ảo.

Dương Sinh: À thì ra là thế! Thưa ân sư, con đã sửa soạn xong, xin tới từ giã Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân.

Ngục Quan: Lệnh cho các Tướng Quân hàng ngũ chỉnh tề đưa tiễn...

Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.



.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 1
C-STAT