Ring ring
Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...
Truyện tâm linh

HỒI BỐN

QUA QUỶ MÔN QUAN NGHE PHÁP CỦA VẠN PHÁP TÔNG MÔN

 

Phật Sng Tế Công

Giáng ngày 26 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)

Thơ:

Nhất phiến tiên tâm độ hữu tình

Bồ đoàn vị toạ hạ hồng daonh

Thu phong bất giác đơn y lãnh

Viên nhiệt từ hoài vị chúng sinh.

 

Dịch:

 

Một tấm lòng tiên chan chứa tình

Giờ thiền chưa toạ đã băng mình

Gió thu áo mỏng quên thân lạnh

Sưởi ấm niềm thương bởi chúng sinh.

 

Tế Phật: Bữa nay chuẩn bị dạo âm phủ, Dương Sinh mau lên đài sen.

Dương Sinh: Thưa vâng, con đã sẵn sàng, xin thầy khởi hành...

Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.

Dương Sinh: Phía trước có một cái thành, trên cửa đề ba chữ Quỷ Môn Quan, cửa ải quỉ là đây rồi, cớ sao cửa thành lại không mở, chỉ nghe tiếng động của nhiều thứ khí cụ va chạm ở bên trong.

Tế Phật: Cửa Quỷ vốn không mở, người đời đều tự nhiên bước vào, ta dùng quạt bồ quạt một cái, tự nhiên nó mở liền.

Dương Sinh: Thật hay quá, thầy phất nhẹ quạt Phật, cửa quỉ mở lớn ngay. Nếu như kẻ mới chết, không có quạt Phật, làm sao vào được cửa ải quỉ này.

Tế Phật: Người chết làm quỷ, đi hết đường trần đến nơi đây, cửa ải quỷ tự nhiên khai thông. Cửa trần đóng, cửa quỷ mở, đó là lẻ kỳ diệu của tạo hoá âm dương. Đi lẹ lên, thầy đưa con tới coi nơi này. Đừng lo nghĩ vẫn vơ nữa.

Dương Sinh: Xin vâng. Nhưng trong cửa ải quỷ tại sao lại đông đúc người ta quá vậy, y như một cái chợ, không rõ họ còn muốn đi đâu nữa đây?

Tế Phật: Đó là các hồn quỷ đi thụ án ở mười cửa điện, âm binh đều làm nhiệm vụ dẫn đường, chúng ta hôm nay không cần sem xét kỹ việc này. Hãy mau theo ta.

Dương Sinh: Dạ dạ, nhưng sao con đường này trắc trở chông chênh quá, và cuối cùng dẫn tới đâu đây?

Tế Phật: Con đi thêm hai dậm nữa thì rõ liền.

Dương Sinh: Phía trước có một người đang bị âm binh dẫn đi như thế kia là tại sao vậy?

Tế Phật: Người đó lúc còn sống là đạo sĩ của phái tu đồng thiếp, nhân vì chưa ngộ được chân lý, huỷ báng cá tôn giáo khác, cho nên bây giờ chết xuống âm ti phải chịu  hình phạt.

Dương Sinh: Phía trước có một toà lầu, đề bốn chữ "Vạn Pháp Quy Tông" vậy đây là đâu?

Tế Phật: Bởi nơi đây, hiện thời ngàn "môn" vạn "giáo" mọc lên như nấm, tín đồ không rõ chân lý, công kích lẫn nhau, làm mất ý nghĩa của đạo, nên phạm vào khẩu nghiệp, khi chết phải vào "Vạn Pháp Quy Tống để tu luyện lại. Phía trước có các thầy dạy đạo tới kìa. Dương Sinh mau đến vái lạy đi con.

Dương Sinh: Xin cúi lạy quý thầy.

Tông Chủ: Hoan nghênh Phật Sống Tế CÔng và thánh bút Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường tới thăm. Chúng tôi đã sớm nhận được lệnh phải tiếp đoán quý vị, Miễn lễ, mời đứng vậy.

Tế Phật: Hôm nay tôi dẫn Dương Sinh tới đây, nhờ Tông Chủ đưa đi thăm các nơi cùng giảng giải cho y hiểu.

Tông Chủ: Xin chớ khách sáo, mời nhị vị vào trong sảnh. Mời ngồi.

Dương Sinh: "Vạn Giáo Quy Tông" thật là có ý nghĩa, nhưng tôi chưa hiểu tường tận, mong Tông Chủ giảng rõ nghĩa cho.

Tông Chủ: Thế giới ngày nay có năm tôn giáo lớn: Nho, Đạo, Thích, Gia, Hồi có thể nói đó là các chính giáo nổi tiếng, nhưng nguồn gốc sâu xa của năm tôn giáo đó cũng xuất phát từ "Đạo". Từ thượng cổ vốn không có danh xưng "tôn giáo". Về sau Trời giáng xuống những bậc thánh triết, chia ra ở các nước, thay Trời mà lập ngôn, dạy người hành đạo theo phép của Trời, nhân loại vốn có cùng một tôn giáo, không hề chia rẽ. Nhân các giáo chủ về trời, môn đồ hiểu sai, phân chia nhiều ngã khác biệt, tạo ra cảnh các phe phái chống đối nhau. Họ không hiểu rằng trăm sông đổ về một biển, ngàn cửa đều thuộc một nhà, nên mới tranh giành không tương nhượng nhau, lập môn phái riêng, tự khen là tôn giáo mình cao siêu, dám nói là tôn giáo khác thấp kém . Do đó sau khi chết, linh hồn không thoát khỏi được khí số, rơi hết xuống đây. Ngọc Hoàng vì không nỡ để chúng sanh truỵ lạc, do đó mới mở pháp môn "Vạn Pháp Quy Tông" tại đây để dạy dỗ các tu sĩ u tối giác ngộ chân lý, rồi sau mới được siêu thăng.

Tế Phật: Thưa, Tông Chủ nói rất có lý, nhưng Dương Sinh chưa rõ hết được điều kỳ diệ, chi bằng đưa hắn đi xem xét tại chỗ, đó chính là trăm nghe không bằng một thấy.

Tông Chủ: Phải đấy, đi theo tôi.

Dương Sinh: Phòng này rộng hàng mấy mẫu, bên trong giống như nhà giảng, ngồi đầy mấy vạn người, có đủ nhân sĩ các nước, hình như họ đang chuẩn bị nghe giảng.

Tông Chủ: Chính phải, họ đang sửa soạn nghe giảng . Mời hai vị theo tôi ngồi nơi chiếu danh riêng cho quí khách ở phía trước để dự thính.

Dương Sinh: Phòng học quá lớn, thật ít thấy ở cõi dương gian, bảng đen phía trước đề bốn chữ "Vạn Pháp Quy Tông", một vị giáo sư đầu trọc lóc bước lên bục giảng, hình như là một vị tỳ kheo, tất cả đứng dậy thi lễ xong bèn ngồi xuống.

Giáo Sư: Hôm nay có ngài Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trên dương thế xuống đây tham dự cuộc hội thảo với chúng ta, xin mọi người vỗ tay hoan nghênh.

Dương Sinh: Bạch thầy, các nhân sĩ ở đây thuộc nhiều chủng tộc, làm cách nào họ có thể nghe hiểu được tiếng Trung Quốc.

Tế Phật: Thế giới lớn rộng, tuy có nhiều giọng khác nhau, nhưng tín ngưỡng của họ không ngoài mục đích ký thác tinh thần. Do đó cùng một "tâm" tín ngưỡng này, mà sau khi chết bản tính của linh hồn sẽ thông suốt, không thể vì cớ chủng tộc mà cái "tâm" chúng đó phân chia, giống như nghe một tiếng sấm nổ, nhân sĩ khắp các nước điều hiểu là trời sắp đổ mưa. Nay chi cần nghe tiếng của Giáo Sư hẳn rõ được hết ý nghĩa. Y hệt Phật dùng một tiếng diễn giảng pháp, chúng sinh tuỳ loại đều giải được hết ý pháp của ngài. Thôi đừng hỏi nhiều, hãy nghe Giáo Sư giảng đạo.

Giáo Sư: Người tuy vạn loài, nhưng tánh cùng một lẻ, sống thì khác đường, chết cũng quay về một chốn. Thế giới loài người có nhiều màu da khác nhau, nhưng đói thì biết ăn, tối thì biết ngủ, trời che đất chở, mặt trời mặt trăng cùng chiếu, mưa pháp thấm nhuần, đều được hưởng ơn trời đất. Có thể nói là cùng một "tâm" sống chỉ vì khác tín ngưỡng tôn giáo mà thành bài bác, công kích nhau. Cho đạo ta mới có thể lên thiên đàng, còn đạo khác thì xuống địa ngục, đem cái nguồn cội thông tròn đầy, tự do, tự tại của thiên đường xây thành lầu son gác tía ở giữa không trung, rồi tự giam hãm mình trong đó, chẳng khác nào chui vào lòng chim treo lơ lửng giữa trời, tự cho la cao thượng không gì sánh nổi, mừng mừng rỡ rỡ, đắc chí hót vang, đó là thứ địa ngục ở thiên đàng, tội nhân ở cõi trời, tât cả đều là những con chiên chờ cứu rỗi, lả những kẻ không được cứu chuộc. Các vị lúc còn tại thế đều nói lên thiên đường, nhưng hôm nay lại rớt xuống địa ngục, các vị đến âm phủ với nhục thể đấy phải không? Xác thân có các giống đen, trắng, vàng, áo mặc có in hoa cá màu đỏ vàng, xanh . Duy có cái "tâm" ban sơ chẳng thể nhuộm màu, nếu nuôi ý bài xích thì thiếu  cái "tâm" cùng tu và những tiếng từ bi, bác ái từ lời nói nào mà ra? Mặt trời, mặt trăng từng chiếu người thiện lẫn kẽ ác khắp cổ kim, không sinh "tấm phân biệt, đối đải nên mặt trời mặt trăng luôn sáng mãi, lưu mùi thơm vạn thuở . Các vị phải giác ngộ, tự chiếu sáng bản tính mình, đừng sinh lòng oán ghét, vì hiện giờ đang là thời kỳ phổ hoá "Vạn Pháp Quy Tông", mà quy tông tức là quy tâm. Kết hợp tâm của chúng sinh, lấy nhân ái đối xử với nhau, phát huy giúp đở lẫn nhau, tốt lành với nhau. Các tôn giáo phải mở lớn cửa, tuỳ duyên mà độ người, mặc dù không cùng giáo chủ, nhưng  tâm nguyện và mục tiêu lại cùng đường, hy vọng toàn nhân loại đồng quy Thiên Đạo, đem thế giới ta bà biến thành nước hoa sen hoan lạc. Giáo Chủ vốn chỉ cứu được tâm tính và linh hồn, chẳng thể cứu nổi xác thân. Do đó phát hiện được thực tướng của nội tâm mới có thể giải thoát sống đời tự tại. Chỉ có như vậy mới mong hoàn thành được thế hoại đại đồng, để mỗi người có thể trở thành Tiên Phật, khả dĩ làm thánh hiền. Còn như phản bội đường lối này, ắt trở lại kiếp luân hồi...

Tế Phật: Đã tới giờ, hướng về phía vị Tông Chủ từ giả, có duyên còn gặp lại . Dương Sinh mau bái tạ để trở về.

Dương Sinh: Thưa Tông Chủ, thật là khiếm khuyết, vì thời giờ đã trễ, phải mau trở về Thánh Hiền Đường, bỏ dở cuộc họp nửa chừng thật quả là thất lễ, xin rộng lòng tha thứ.

Tông Chủ: Không sao, chúng tôi xin đưa tiễn.

Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen, hôm nay nghe thuyết pháp cảm tưởng cua con ra sao?

Dương Sinh: Vị Giáo Sư đó giảng rất rõ lẽ đạo, hiện tại các tôn giáo chỉ trích lẫn nhau, giống kẻ bán  dưa nói dưa mình ngọt. Nếu như đúng người đời có thể rủ nhau tới ăn thử xem, như người uóng nước, lạnh ấm tự biết, do sự cảm nhận từ trong lòng mới chân thực, ngon dở do khách chiếu cố phê bình, con cảm thấy so sánh như vậy mới khách quan.

Tế Phật: Thế giới cố chấp không thông, do đó khó lên được thiên đường. Tiên Phật, thánh hiền, đều thay Trời lập ngôn, đạo Trời chí công. Như chuyện con giáng trần, đầu thai nơi nước ngoài, con tin rằng đại khái tôn giáo ở đó cũng như đây, vì vậy mà ta sẽ không độ con chăng? Nếu thế ta không còn xứng đáng là Phật, và cuộc đi này chỉ là "tiểu đạo vị tư" (đạo nhỏ cho riêng mình). Hy vọng người đời thi thố được công tâm, vất bỏ được tư niệm, còn không thiên đường của con chỉ rộng có năm thước, không thể dung nạp thiên hạ chúng sinh. Hay quá, đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống dai sen, hồn phách nhập thể xác.

HỒI NĂM

TỚI ĐỆ NHẤT ĐIỆN LUẬN BÀN CÙNG MINH VƯƠNG

 

Phật Sống Tế Công

Giáng ngày 29 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)

Thơ:

Lục dục  thất tình độ nhất sinh

Kế đề kim bảng việc phù danh

Đào Nguyên tối hảo tu thân địa

Ân sĩ tiêu dao hộ Ngọc Kinh.

Dịch:

Sáu dục bảy tình đã ngộ xong

Bảng vàng chẳng thiết được ghi công

Đào Nguyên chốn ấy tu thân dễ

Ẩn Sĩ thảnh thơi dạo suối trong.

 

Tế Phật: Bữa nay chuẩn bị dạo âm ti, này Dương Sinh tại sao tâm thần con không được yên tịnh?

Dương Sinh: Bạch thầy, tâm thần việc đời trói buộc, tấc lòng lo nghĩ miên man, do đó tinh thần con toán loạn .

Tế Phật: Dạo cõi âm ti không phải trò chơi con nít. Tâm nếu không tịnh linh hồn khó vào âm phủ. Nếu như bữa nay không dạo âm ti, việc viết sách ắt bị trễ nải. Ta cho con một viên thuốc định thần, uống mau đi, chuẩn bị lên đường.

Dương Sinh: Cảm tạ ân sư, con đã uống rồi, cảm thấy tinh thần sảng khoái, nổi buồn tan biến hết.

Tế Phật: Mau lên đài sen, khởi hành ...đã tới nơi.

Dương Sinh: Thưa thầy, đây là chốn nào? Phía trước có một ngôi diện lớn, người đông lố nhố nhìn không được rõ .

Tế Phật: Phía trước là Đệ Nhất Điện của âm phủ. Chúng ta mau tới gặp Tần Quảng Vương (vua cõi âm ti).

Tần Quảng Vương (Minh Vương, của âm phủ):  Nghinh tiếp Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung tới thăm tệ điện.

Dương Sinh: Xin tham kiến Minh Vương, bữa nay tôi theo Tế Phật đến làm rộn quí điện, có điều chi lầm lỗi, xin rộng lòng tha thứ.

Minh Vương: Chớ Khách sáo, xin theo tôi vào điện . Mời an toạ tại nhà khách . Này Tướng Quân mau dâng trà tiên.

Tướng Quân: Xin tuân lệnh.

Minh Vương: Kính mời Tế Phật, Dương Thiện Sinh dùng trà.

Tế Phật: Dương Sinh, chẳng có gì quan trọng cả, uống đi, cớ sao lại trần trừ?

Dương Sinh: Con không dám uống vì nghe người ta nói, nếu kẻ phàm tới âm phủ ăn uống bất cứ thứ gì, ắt chẳng thể về lại dương gian. Vậy xin mời thầy và Minh Vương cứ dùng đi.

Minh Vương: Dương Thiện Sinh nói sai rồi . Thế tục tương truyền người cõi trần không thể ăn các món ở âm phủ, đó là nói chung cho mọi người . Âm Dương mỗi nơi đều có chủ, đương nhiên không thể rối loạn kỷ cương. Nhưng còn trường hợp người vâng lệnh Ngọc Hoàng xuống đây thuộc hàng quí khách, vả lại còn có Tế Phật hướng dẫn, há không trở lại  được cõi trần sao?

Tế Phật: Dương Sinh, con cứ yên tâm, có sắc chỉ của Ngọc Hoàng trong mình . Đứa  quỉ con nào dám chận đường, nếu  có đứa nào dám cả gan phạm sắc chỉ, nhất định sẽ bị trừng phạt chẳng tha. Đừng sợ, cứ uống.

Minh Vương: Người thế gian đều ham sống sợ chết, không dám uống nước trà còn có lý do. Chứ ở dương gian có một loại người đã hiễu rõ được rằng; làm điều sai quấy, ám muội, chỉ có một con đường chết, nhưng chẳng chịu quay đầu, cứ xông miết tới trước, lao thẳng xuống mồ chôn. Thật quả đáng thương.

Dương Sinh: Tôi đã uống xong trà, miệng cũng khát quá. Xin hỏi ngài, bê ngoài có nhiều người xếp hàng đi tới là bởi lẽ gì?

Minh Vương: Tôi trong coi Đệ Nhứt Điện, người phàm sau khi chết, trước tiên phải tới Giao Bộ Sảnh thuộc Âm Dương Giới khai báo. Sau đó âm binh áp giải vong hồn tới bản điện  Bản điện lại chuyển hồ sơ lý lịch và đương sự tới toà án âm phủ, để tôi tra xét cho rõ thiện ác . Kẻ làm điều thiện được dẫn đi xem các điện ở âm phủ. Hay tuỳ theo cơ duyên với vị ân sư nào đó thì được đi về  để tu luyện lại . Cũng có trường hộp được đưa tới Ty Thượng Thiện Hoặc Sở Tu Thiện. Kẻ phạm nhiều tội lỗi bị giải tới Đệ Nhị Điện hoặc Ty Tội Á . Nếu phạm nhiều tội quá nặng, trước tiên bị áp giải lên Nghiệt Cảnh Đài, chiếu cho hiện nguyên hình để tội nhân phải tự cúi đầu chịu tội. Sau đó mới giải trở lại Đệ Nhị Điện.

Dương Sinh: Bên ngoài có tiếng khóc than đau đớn thê lương không ngớt của các vong hồn. Chẳng hiểu tại sao mà tất cả trẻ già, lớn bé lại đều thảm thương như vậy?

Minh Vương: Người trần tới bản điện mới biết rõ rằng mình đã từ bõ cõi thế, lúc còn sống họ không tin có quỷ thần và báo ứng nhân quả. Lúc tới đây mới vỡ lẽ rằng khi chết không phải là mọi sự, mọi vật tiêu tan hết. Do đó có câu: "Nhất  đán vô thường vạn sự không, âm lộ chỉ hữu nghiệt tuỳ thân" (Một sớm đổi thay muôn sự chẳng còn chi, chỉ còn lại cái nhân xấu đeo theo mình nơi ngã đường âm phủ). Vong hồn biết rõ sẽ bị luật âm phủ xử và phải chịu hình phạt  Nên có nhiều kẻ lòng lạnh buốt, thân run rây, vừa khóc lóc vừa hỏi han. Họ phải từ bỏ người thân ở chốn dương gian, như: vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng, ngọc ngà vàng bạc, dứt tuyệt ái ân. Hiện tại chỉ còn cái thân trơ trọi ở chốn suối vàng. Mỗi lần nhớ tới dĩ vãng không cầm nổi những giọt mắt bi ai.

Dương Sinh: Tại sao các âm binh không tôn trọng những vong hồn, lại dùng binh khí, hoặc dùng roi đánh đập khiến các vong hồn nức nở như ve sầu mùa đông, thực đáng thương quá!

Minh Vương: Những vong hồn nầy ăn ở không có đạo đức ở thế gian, do đó các âm binh không những không giữ lễ mà lại còn xử tệ tuỳ theo tội của họ, quả là : "Ác nhân tự hửu ác nhân ma, Kiểu hảnh đầu cơ độ nại hà" (Kẻ ác có ngày người ác  dạy, Đầu Cơ trục lợi độ sao đây). Nếu như ở thế cõi thế, họ biết để lòng thương xót cứu đời lúc chết đi hẳn là âm binh, thần phục đối xử tốt với họ gấp bọi lần. Chẳng cần phải bênh vực họ.

Dương Sinh: Khi sống nếu như không tu tâm dưỡng tính, sau khi chết thật đáng thương hết sức. Đời sau nếu như con cháu biết được là tổ tiên mình lúc chết đi  bị coi ngang hàng với tội phạm, bị âm binh khinh  khi đánh đập, chắc chắn sẽ chẳng thể cằm lòng . Cách đền ơn của người đời với tổ tiên là tu đạo hành thiện, lấy công đức siêu độ linh hồn tổ tiên sớm có ngày thoát khỏi sự khổ đau.

Tế Phật: Người đời nếu như không giữ gìn được khuôn phép của gia cang, hành động bừa bãi thì tổ tiên họ ắt sẽ bị liên luỵ . Cho nên nói "Cửu Huyền Thất Tổ" huyết mạch tương quan, nhân quả tuần hoàn mật thiết, do đó phải hết sức thận trọng! Bữa nay đã cận giờ, sửa soạn trở lại Hiền Đường.

Minh Vương: Kính tiễn.

Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen sữa soạn trở về ... Đã tới Thánh hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập xác thân.

HỒI SÁU

DẠO ĐÀI GƯƠNG SOI ÁC NGHIỆP XEM TỘI HỒN HIỆN NGUYÊN HÌNH

 

Phật Sống Tế Công

Giáng ngày mồng 6 tháng 8 nhuận năm Bính Thìn (1976)

 

Thơ:

Hồn đăng nghiệt kính hiện nguyên hình

Giảm tự thâu văn ám bổ kinh

Âm luật vô tư thực phán đoán

Dương nhân tác ác thụ nghiêm hình.

Dịch:

Hồn soi gương ác hiện nguyên hình

Bớt chữ gom văn ngầm sửa kinh

Luật xử công minh nơi địa ngục

Người đời tạo ác chịu nghiêm hình.

 

Tế Phật: Đã tới giờ dạo địa ngục của bửa nay, Dương Sinh chuẩn bị lên đường.

Dương Sinh: Thưa, con đã sữa soạn xong, xin thầy khởi hành ...

Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen.

Dương Sinh: Thưa đây là đâu? Còn đám người đông đúc kia, cớ sao lại bị âm binh áp giải lên đài?

Tế Phật: Đây là Nghiệt Kính Đài (đài gương soi ác nghiệp). Còn đám đông là những kẻ không giữ đạo đức, chuyên làm việc phi nghĩa, xấu xa ở chốn dương gian, giờ đây đều là quỉ phạm tội. Sau khi chết họ phải đến khai báo ở Đệ Nhất Điện, rồi bị áp giải lên đài, để gương soi ác nghiệp chiếu hiện nguyên hình tất cả những tội ác mà họ đã làm khi còn ở cõi  dương gian. Một khi những tội lỗi ở thế gian đã bị phanh phui thì tội hồn chẳng còn che mắt được hình luật ở cõi âm. Hầu hết những quỉ hồn này, lúc bị đem lên đài, tâm can run rẩy vì họ sợ những tật xấu của họ lộ ra sẽ làm trò cười cho bao kẻ . Mình hãy theo họ lên đài xem.

Dương Sinh: Thưa phải lắm, có coi rõ mới hiểu hết sự tình.

Thủ Đài Tướng Quân (Tướng Quân giữ đài):  Hoan nghênh Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung tới thăm.

Tế Phật: Xin thứ lỗi cho, thầy trò chúng tôi phụng mệnh dạo âm ti để viết sách, hôm nay tới đây, xin Tướng Quân đưa Dương Thiện Sinh lên đài để tham quan.

Dương Sinh: Mời ân sư cùng lên với con, kẻo không con lạ cảnh lạ người, chẳng dám tự tiện một mình xử trí.

Tế Phật: Được, chúng ta theo Tướng Quân lên đài ... Trước hết, mình đứng ở một bên để quan sát.

Dương Sinh: Ồ! Ông lảo kia bị âm binh áp giải tới trước gương. Tai sao thân hình già nua vừa rồi lại biến thành chàng thanh niên, đang đêm leo tường vào nhà kẻ khác . Anh ta khôm lưng cậy cửa sổ, nhày vô phòng của một cặp vợ chồng đứng tuổi, trong lúc họ đang ngủ say. Chàng thanh niên chuyên bẻ khoá, cậy gương đó còn đang loay  hoay kiếm vật gì, chợt người chồng tỉnh giấc, thất kinh la lớn. Chàng liền rút dao, nhào tới đâm khổ chủ .Ôi! Máu tươi phọt ra, tôi chẳng dám nhìn.

Tướng Quân: Đừng sợ hãi, đây chỉ là ảo ảnh Đài Gương Soi Ác Nghiệp . Ông già lúc còn là thanh niên, có lần leo tường vào nhà người trộm đồ vật, bị phát giác, liền rút dao đâm chết chủ nhà . Bây giờ phải đến soi  mình trước đài  gương soi ác nghiệp, cho hiện rõ những hình ảnh lúc  thi hành tội ác.

Dương Sinh: Đài Gương Soi Ác Nghiệp này chế tạo cách nào mà ảo diệu  quá vậy?

Tế Phật: Đài Gương Soi Ác Nghiệp, do khí  thiên trời đất kết tụ thành. Linh hồn phạm nhân tới đây, bản chất thực của họ bị chiếu rọi ra hết. Sự thực thì cũng chẳng kỳ ảo gì, người ta từ nhỏ tới lớn, trải qua một kiếp, ác nghiệp trùng trùng . Con người có linh tính nên những việc mình làm, tự mình biết rõ . Tâm linh của mình như một cái máy chụp hình, có thể thâu hết những hành vi ở cõi thế vào trong ống kính, không sót  mải may, nên nó chính là "Tâm kính". Kẻ phạm lỗi trong bóng tối, người ngoài không biết. Nhưng trước khi hành động, đã tự vấn, cân nhắc kỹ càng tồi mới ra tay, thì hẳn là có sự chỉ dạy của "Tâm". Do đó, thần thức âm thầm ghi lại hết những hành vi lớn nhỏ. Nghiệt Kính Đài ở âm phủ do khai khí âm dương kết hợp, khi gặp hai khí hồn phách của người, lập tức hai luồng điện giao nhau, đem hết những hình ảnh của cả một kiếp người đã ghi chép được chiếu rọi rõ ra. Cho nên kẻ làm ác đến trước Nghiệt Kính Đài thì những điều sâu kính lộ ra hết, không giấu diếm nổi . Kinh Phật có nói: "Vạn pháp do tâm sở sanh" (mọi pháp do tâm đẻ ra) đó cũng là đựa theo nguyên lý này vậy.

Dương Sinh: A, thì ra thế đấy,  nhưng hồn kẻ lương thiện tới đây, Nghiệt Kính Đài chắc chẳn còn tác dụng?

Tướng Quân: Hồn người lương thiện không cần phải  hiện nguyên hình trên Nghiệt Kính Đài. Trên đài có viết : "Không có người lương thiện trên Nghiệt Kính Đài" mà Dương Sinh không nhìn. Người lương thiện khi chết đi, tính linh của họ trong sáng trước Nghiệt Kính Đài, nên chỉ thấy một màu trắng toát, như lúc chụp hình bị ánh sáng chói loà . Lòng họ không cất giấu bóng tối, do đó không thấy được nguyên hình. Quang tuyến của linh hồn người lương thiện nếu như cực kỳ trong sáng thì hẳn là công  đức quá lớn, họ sẽ hướng thiên đường đi tới. Hoặc được giao thẳng tới các điện để điều tra riêng về công lao lẫn lỗi lầm nên không phải tới đây. Nghiệt Kính Đài còn gọi là "Nghiệp Kính", phàm khi ở cõi trần mà phạm vào  "ác nghiệp" đến đây lập tức hiện rõ nguyên hình. Dương SInh, người thử xét một lần nữa xem sao.

Dương Sinh: Còn thiếu nữ đang bị âm binh áp giải lên Nghiệt Kính Đài, cô ta quá sợ hải không dám bước tới, cứ than gào thảm thiết, tình cảnh thật đáng thương, đau lòng hết sức. Âm binh tại sao không thương hoa tiếc ngọc, lại dùng chỉa sắt đẩy lên đài, cách đối xử chẳng khác nào với  một phạm nhân... A! Còn chổ kia có khá nhiều đàn ông ra ra vào vào, trong nhà đèn hồng cửa lục, giống hệt cảnh ở  dương gian quen gọi là chốn ăn chơi.

Tướng Quân: Đúng là chốn ăn chơi ở cõi dương gian nhà ngươi xem xét kỹ càng coi.

Dương Sinh: Mỗi phòng trong nhà yến oanh ríu rít, đúng là chốn mê đấm lòng người, chẳng dám nhìn lâu, thưa ân sư mình về thôi.

Tế Phật: Nhìn lâu con cảm thấy khó chịu, là con có cái lòng "Lễ, Nghĩa, Liêm , Sỉ" quả không thẹn là một môn sinh đắc ý của thầy. Còn cô gái giang hồ, buôn linh hồn bán xác thân, gạt gẩm người để lấy tiền, lời nói thô lổ cộc cằn, mất hết nữ tính, quả đắc tội quá lớn. Cô ta vì mắc bệnh hoa liễu nên sớm thác, vì thế hồn đến âm phủ khó thoát khỏi thảm hình . Khuyên phái nữ ở cõi thế gian, nên kính trọng gìn giữ tấm thân, tuyệt đối không được truỵ lạc ở chốn yêu hoa không được buôn sắc bán hương, để tới nổi đôi tay ngọc trăm ngàn kẻ gối, còn bị  phường tục tử sĩ nhục. Chỉ vì tham tiền bạc, đã tạo biết bao tội lỗi . Đàn ông  ham chơi bời cũng phạm tội dâm ô, hy vọng mau sửa đổi  tật xấu đó . Dương Sinh! Thôi mình sửa soạn trở lại Hiền Đường.

Tướng Quân: Rất tiết hai vị không thể lưu lại đây lâu hơn nữa.

Dương Sinh: Nghiệt Kính Đài đã thấu hiểu kỳ càng, không dám ngó thêm. Các tội hồn đã bị lộ hết những tật xấu xa, tôi hiện còn là kẻ phàm nhân, ở lại càng tăng thêm xự sấu hổ của họ, bởi vậy tôi xin cáo biệt.

Tế Phật: Đa tạ Tướng Quân đã chỉ  dẫn cho, chúng tôi phải sửa soạn trở lại Hiền Đường, ngày khác sẽ tới thăm viếng "Bổ Kinh Sở" (sở bổ túc kinh điển), đi thôi Dương Sinh, mau lên đài sen, sửa soạn trở về Thánh Hiền Đường.

Dương Sinh: Con sợ hãi quá!

Tế Phật: Sợ chi? Gắng làm người lương thiện sẽ tránh khỏi phải tới đây để lộ bộ mặt xấu xa ... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh mau xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.


.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 7
C-STAT