Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...

Pair of Vintage Old School Fru
Truyện tâm linh

HỒI BẢY

DẠO SỞ BỔ TÚC KINH ĐIỂN

 

Phật Sống Tế Công

Giáng ngày mồng 9 tháng 8 nhuận năm Bính Thìn (1976)

Thơ:

Ám thất vi đăng hổ khổ kinh

Tăng ni đạo sĩ quyên khu hình

Đồng linh dao động kim tiền hưởng

Địa ngục thân ngầm tử tế thinh

Dịch:

Phòng tối đèn mờ học lại kinh

Tăng ni đạo sĩ cực thân mình

Chuông đồng lay chuyển tiền vàng động

Địa ngục nghe than rõ sự tình.

 

Tế Phật: Bữa nay sắp dạo địa ngục, Dương Sinh lên đài sen, tâm không được hoang mang.

Dương Sinh: Dạ dạ, nhưng thưa ân sư, thảm cảnh ở địa ngục hiện thời con không dám ngó.

Tế Phật: Những tội hồn đó đều đắc tội, con không thể về hùa bên vực họ . Lên đương ngay ...đã tới, mau xuống đài sen.

Dương Sinh: Những phòng ốc sao đen ngòm ngòm thế kia, bên trong hình như lại có cả tiếng khóc than?

Tế Phật: Đó là "Bổ Kinh Sở" (Sở bổ túc kinh điển), mình có thể  tới thăm cho biết

Dương Sinh: Xin theo..... Trên cửa phòng thấy đề ba chữ "Bổ Kinh Sở", có hai vị tướng quân từ ngoài tiến vào, không rõ họ là ai?

Tế Phật: Đây là Tướng Quân giữ cửa.

Tướng Quân: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung đã tới.

Tế Phật: Miễn lễ, bữa nay ta đưa thánh bút Dương Sinh tới thăm Sở Bổ Túc Kinh Điển, mong được Tướng Quân hướng dẫn.

Tướng Quân: Dạ dạ, mời theo tôi, hai vị có thể vào cửa bên hông, vì cửa lớn chỉ mở vào hai ngày mồng một và mười rằm . Trong hai ngày này, SỞ Bổ Túc Kinh Điển đều có Phật Tổ cùng Đạo Tổ, Tiên Thánh cao minh từ Tây phương giáng lâm, dạy pháp cho các đạo sĩ, tăng ni.

Dương Sinh: Được tới đây là vinh hạnh lắm, còn các cửa khác đều không quan trọng .  Sở Bổ  Túc Kinh Điển ảm đạm tối tăm, tôi đứng đây quan sát cũng đủ rồi, khỏi cần vô trong.

Tướng Quân: Chớ ngại, để tôi dẫn đường, đừng sợ chi cả .

Dương Sinh: Hay quá, gian phòng này đầu làm bằng gỗ, có lẽ đã quá lâu đời, nên nhiều chỗ mục nát, vách lủng lổ chổ đó đây. Trong phòng có hàng ngàn người phục sức đúng vẻ tăng ni, đạo sĩ  Dưới ánh đèn loè lẹt, họ đang lật kinh mở sách, miệng ê a tụng, coi vẻ rất khổ sở.

Tướng Quân: Những tăng ni, đạo sĩ này lúc còn tại thế, chuyên tụng kinh siêu độ hầu giúp người ta tai qua nạn khỏi, để lấy tiền nuôi thân. Nhưng vì họ thiếu lương tâm, nên chỉ một mực lý tài, nên lén bỏ bớt kinh, không hề căn cứ theo sách, hoặc tụng sai  chữ trong kinh. Sau khi chết đều bị đầy xuống Sở Bổ Túc Kinh Điển để học lại kinh. Hàng đem họ nhờ ánh sáng của con đom đóm tụng kinh lại kinh sách, hễ cứ bỏ sót một chữ phải tụng  lại một trăm lần, bổ túc xong mới căn cứ vào công  lao đó mà phán xét.

Dương Sinh: Tướng Quân nói như vậy thì Kinh Thánh Ngọc Hoàng Phổ Độ cùng Chân Kinh Thái Thuợng Vô Cực Hổn Nguyên của bản Hiền Đường làm ra ai còn dám tụng ? Có rất nhiều người thành tâm tụng niệm, nhưng âm chữ không đúng, liệu tương lai có bị đày xuống Sở Bổ Túc Kinh Điển nầy không?

Tướng Quân: Không, chỉ những kẻ lúc còn tại thế, lấy việc tụng kinh lễ bái làm kế sinh nhai mới phải tới Sở Bổ Túc Kinh Điển mà thôi. Lấy tiền của người để giúp người trừ tai hoạ, nhưng lại không tụng đủ kinh của đạo Phật đạo Thánh nên phải tới đây. Nếu như tụng kinh cho mình hoặc phục  vụ cho người khác, sự phát âm tuy không đồng đều nhưng không thủ lợi, không giả dối để lấy tiền, lỡ đọc sai, luật trời sẽ đặc biệt khoan thứ.

Dương Sinh: Ngọn đèn tù mù, nhỏ bằng con đom đóm, còn bị gió cõi âm lùa thổi chập chờn như muốn tắc. Các tăng ni đạo sĩ  tuổi cao, mắt loà, đọc kinh sách chữ nhỏ bằng đầu con  ruồi . Người nào người nấy dáng vẻ tiều tuỵ khổ đau, quả thực đáng thương.

Tướng Quân: Nhận tiền thì phải trao hàng, vậy mà lấy tiền của chủ nhân lại không lo giải quyết công việc của người ta cho thoả đáng, đương nhiên bị quả báo.

Tế Phật: Các tăng ni, đạo sĩ khuyến hoá thế gian, tụng kinh có thể giác ngộ được đạo . Còn kẻ dựa vào sự tụng   niệm để kiếm cơm  ăn áo mặc, thì phải hết sức cẩn trọng . Một chữ một câu không được thâu ngắn, giảm bớt hoặc  niệm sai. Dối trá không làm tiêu tan được tai hoạ cho người thì mình phải gánh thế  tai ương của họ .

Tướng Quân: Cứ vào ngày mồng một,  mười rằm lại có hai vị giáo chủ đạo Phật và đạo Lão tới đây kiểm soát kinh điển, cùng chỉ dạy cách phát âm trong kinh sách cho thật chính xác . Chúng sinh tạo ra nguyên nhân làm liên luỵ đến Tiên Phật, khiến các ngài phải đích thân đến tận địa ngục để cứu khổ cho. Tiên Phật quả thực từ bi, thiên hạ chúng sinh phải tự giác ngộ, vì mỗi hành vi cử chỉ nhỏ nhặt đều không tránh khỏi được luật pháp của cõi âm trừng trị.

Dương Sinh: Tôi đã tỏ tường, xin đa tạ sự chỉ giáo của Tướng Quân.

Tế Phật: Dương Sinh, con hãy đến thỉnh giáo vị đạo sĩ để tìm hiểu vì sao ông ta phải tới đây?

Dương Sinh: Thưa Vâng, xin đạo trưởng cho biết tại sao mà ông phải tới đây?

Đạo Sĩ: Xin đừng kêu tôi là Đạo Trưởng, vì lúc còn tại thế, tôi chỉ là Đạo Sĩ Đỏ Đầu (Hồng Đầu  Đạo Sĩ) chuyên lo việc lễ bái, cầu siêu để tế độ cho người chết . Xong vì học thức kém cỏi, không có căn bản, thuộc lỏm  bỏm chút kinh kệ, chỉ ê a theo tiếng chuông, tiếng mõ mà tụng cho qua, gia chủ cũng chẳng hiểu tôi niệm những gì .  Để ăn gian thời giờ, hai trang kinh tôi  thương chỉ  đọc có một còn bỏ một, cốt sao lấy được tiền bỏ túi thôi, còn người chết có tới được Tây phương cực lạc hay không mặc họ . Sau khi chết tôi bị âm binh áp giải tới Đệ Nhất Điện rồi chuyển  giao qua Bổ Kinh Sở . Tôi tới đây đã được một năm, hai tháng ngoài, khi sống thâu kinh giảm tụng quá nhiều, cho nên phải chịu khổ sở tới giờ mà vẫn chưa bổ túc xong kinh điển, lại thêm đôi tròng mắt sưng đỏ, đau nhức không  chịu nổi. Hoàn tất  việc bổ túc kinh điển, có thể tôi bị tống qua Đệ Nhị Điện, để quan toà ở đây xét tội bởi  lẽ lúc sống tôi cũng phù phép hại người . Hiện giờ tôi rất  hối hận, nhưng đã quá muộn, chỉ mong sự thành tâm hối cải của tôi được chuyển tới các pháp sư, đạo sĩ ở dương gian, để nhắc nhở họ phải luôn luôn hành sự cho có lương tâm, nếu không  sẽ giống như tôi, hiên thời chỉ còn biết trông mong ở người khác siêu độ.

Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân, các vị đạo trưởng, sư phụ đều cố gắng tu luyện lại, thực quá tốt.

Tế Phật: Tội của hắn là tội báo ứng, tự làm tự lảnh . Ở  dương gian hắn quá sung sướng, khiến hiện tại phải chịu khổ, chịu sở . Chớ có lo lắng chuyện không đâu, chúng ta chỉ là kẻ  phụng chỉ dạo cõi âm, ngoài ra chớ có để tâm thắc mắc về chuyện can thiệp . Việc này thuộc  về luật pháp của âm phủ . Thời giờ đã trễ, chuẩn bị trở lại Hiền Đường, cảm tạ Tướng Quân.

Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân, các vị đạo trưởng, sư phụ đều cố gắng tu luyện lại, thực quá tốt.

Tế Phật: Mau lên đài sen....đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

HỒI TÁM

DẠO THÀNH THÁC OAN

 

Phật Sống Tế Công

Giáng ngày 16 tháng 8 nhuận năm Bính Thìn

Thơ:

Lưỡng độ trung thu khánh nguyệt viên

Hồn tù địa ngục hữu thuỳ liên

Tự tầm đoản kiến nan như ý

Hoành hoạ phi lai khốc cửu truyền.

Dịch:

Rằm nhuận trung thu mấy lượt mừng

Vong hồn địa ngục có ai thương

Tự tìm cái chết không như ý

Vạ gió tay bay khóc suối vàng.

 

Tế Phật: Năm nay nhuận, hai rằm trung thu, kể từ lúc lãnh sắc chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký tới giờ thấm thoát đã tròn một tháng. Thời giang như nước chảy, mong người đời giác ngộ mê lầm, tỉnh thức mộng ảo . Trăng sáng đã mấy lần tròn? Tuổi nào mới gặp lại được  năm nhuận hai rằm trung thu? Người đời tản bộ chuyện phiếm dưới trăng, có chi sung sướng, nhìn lại địa ngục chỉ thấy tối tăm, hồn quỉ khóc than thê thảm, khiến mọi người chẳng dám nhó. Dương Sinh chuẩn bị dạo địa ngục.

Dương Sinh: Xin tuân lệnh, thời gian qua mau quá, đã tròn một tháng mà chưa hoàn tất nổi một phần mười việc dạo địa ngục để viết sách. Con sợ trách nhiêm lớn lao này khó đạt thành .

Tế Phật: Chỉ cần giữ vững niềm tin, vì người xưa có nói: "Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai" (Có cong mài sắt có ngày nên kim). Tâm đạo của con kiên định, mười cửa điện của địa ngục tự mở, con chỉ nhìn một luợt là tỏ tường hết cả, chớ quá lo âu. Mau lên đài sen.

Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, mời ân sư khởi hành ....

Tế Phật: Đã tới, mau xuống đài sen.

Dương Sinh: Thưa chốn này có phải là "Uổng Tử Thành" (Thành Thác Oan" không? Phía trước có cửa thành khép kín, trên đề ba chữ "Uổng Tử Thành" có nên vào trong thăm không?

Tế Phật: Đúng, hôm nay mình thăm Thành Thác Oan, con hãy theo thầy vào trong thành.

Dương Sinh: Thưa cửa thành tại sao lại khép chặt, làm cách nào vào được.

Tế Phật: Cửa thành này là cửa tự động, giống cửa siêu thị ở thế gian. Phàm những linh hồn thác oan, vì chết một cách không bình thường chính đáng, oan khí không tiêu. Khi quỉ vô thường dẫn tới đây, oán khí tương xung, cảm ứng với nhau, cửa này tự nhiên mở rộng. Mọi vật ở cõi âm đều do hai khí âm dương của tạo hoá làm nên, tuỳ tâm ứng biến, ta dùng quạt bồ quạt một quạt, cửa tự nhiên mở lớn.

Dương Sinh: Thưa ân sư, công phu của thầy quả mảnh liệt, thầy có thể cho con mượn chiết quạt này mang về dương gian, biểu diễn pháp thần thông một lần cho thiên hạ lé mắt.

Tế Phật: Con chớ vọng niệm, vọng niệm dễ bị ma nhập, tu đạo chẳng cần phép thần thông biến hoá, chỉ cần luôn luôn tâm an lý đắc, một ngày vô sự, tinh thần thanh sảng, cũng đủ làm một "Tiểu Thần Tiên". Cần gì phải cầu mong có được quạt bồ này, để gây thêm phiền nảo.

Dương Sinh: Thưa đúng, xin đa tạ ân sư đã khai thị cho con, con thật đáng hổ thẹn. Phía trước có một toán người đi tới, họ là ai vậy?

Tế Phật: Đó là Tướng Quân cùng quan viên của Thành Uổng Tử, hãy chuẩn bị chào đoán họ.

Thành Quan: Cung kính nghinh tiếp Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiên Sinh từ Thánh Hiền Đường tới, xin mời theo chúng tôi vào trong thành tham quan.

Tướng Quân: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh đã tới. Chúng tôi đã nhậ được sắc lệnh phải sửa soạn nghinh đón quí  ngài từ lâu. Rất hân hoan được biết các ngài đi thăm các ngục để viết sách khuyên đời.

Dương Sinh: Theo gót các vị Tiên Trưởng, hôm nay tôi cùng ân sư tới thăm quí bản địa , xin chỉ giáo nhiều cho.

Thành Quan: Thưa không dám, mời đứng vậy, xin theo chúng tôi vào trong thành .

Dương Sinh: Đây y hệt một nhà ngục lớn, rộng rãi vô cùng. Trong thành thác oan này có chừng bao nhiều người?

Thành Quan: Hàng ngày đều có người thác oan tới đây, xin theo tôi tuần tự đi thăm từ gian đầu của nhà giam.

Dương Sinh: Gian này có hàng bầy con nít, máu me đầy mặt, kêu gào luôn miệng, có đứa lăn lộn trên sàn đất thật là thê thảm, đáng thương hết sức. Tại sao không thả chúng ra?

Tướng Quân: Những hài nhi này là kết quả của sự truỵ thai của người đời, vì người đời không chịu nuôi nắng, hoặc kết tinh không chính đáng. Chúng  đã thành hình, không diệt được thiên tính, nên sau khi chết đều phải tới đây. Mỗi người là một sinh mệnh, vậy mà đời sống của những hài nhi này lại bị vứt bỏ, không cho chào đời. Do  đó lòng chúng oán hận không nguôi, luôn ngấm ngầm hại lại cha mẹ, khiến cha mẹ phải tan nhà nát cửa, chờ cho tới khi cha mẹ  chết chúng níu kéo đeo theo không dứt. Bởi vậy, khuyên người đời không được tuỳ tiện phá thai. Hành động này không những tổn đức mà còn tạo thành thói dâm đãng quá mức... Phàm kẻ đã lỡ phá thai làm chết oan hài nhi, phải lo tạo nhiều công đức  để chuộc lỗi lầm, thì luật cõi âm cũng có thể chiếu theo đó mà giảm khinh cho.

Dương Sinh: À thì ra là vậy. Nhưng xin hỏi Tướng Quân, những kẻ bất đắt kỳ tử cũng đều phải tới Thánh Thác Oan này cả hay sao?

Tướng Quân: Không phải. Như quân lính, tướng sĩ vị quốc vong thân, vì bảo vệ giang sơn mà hy sinh tính mệnh, có thể nói là họ đã hy sinh tiểu ngã để hoàn thành đại ngã . Chẳng những họ không bị giam ở Thành Thác Oan này mà trái lại các anh hồn trung liệt đó còn được lên cõi Trời tiêu dao, có vị vì còn mắc vòng nhân quả mới phải về cõi thần, hoặc tái đầu thai nơi phước địa làm người.

Dương Sinh: Tướng Quân nói rất đúng.

Tế Phật: Trời đất rất thương những kẽ hiền lương trung nghĩa. Từ xưa tới  giờ, cá vị ái quốc, liều mình hy sinh cho chính nghĩa đều khiến trời đất sợ, quỷ thần khóc. Do đó có nhiều người chỉ  dốc lòng vi chử trung mà thành được đạo. Bữa nay thời giờ đã cạn Dương Sinh mau sửa soạn trở lại Hiền Đường, ngà khác sẽ trở lại tìm hiểu thêm. Hướng Tướng Quân, Thành Quan cáo từ.

Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân, Thành Quan đã chỉ giáo, xin cáo biệt.

Thành Quan: Có điều chi thất thố, xin Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh lượng thứ cho.

Tế Phật: Xin chớ khách sáo . Thầy trò chúng tôi xin phép trở lại Hiền Đường .

Dương Sinh: Thưa ân sư, con đã lên đài sen.

Tế Phật: Than ôi! Người đời vì mê lầm, chỉ biết tắm sông yêu, coi rẻ máu thịt nên đã phá thai, quăng bỏ hài nhi, thê thảm biết là bao? Đến Tiên Phật cũng chẳng dám nhìn. Khuyên chúng sinh phải sửa đổi, lên thuyền từ, vâng ý Trời, xây dựng đạo vợ chồng để nối dõi tông đường, điều hoà hạnh phúc gia đình êm  ấm. Sung sướng tinh thần còn hơn sảng khoái tính dục, quí trọng gìn giữ tinh khí, máu huyết không không được quá phung phí, vì nó chỉ có hạn. Hãy cố gắng trở thành người hữu ích cho nhân quần xã hội quốc gia. Đã tới Thánh hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

HỒI CHÍN

LẠI DẠO THÀNH THÁC OAN

 

Phật Sống Tế Công

Giáng ngày 19 tháng 8 nhuận năm Bính Thìn

Thơ:

Tuyên dương chân lý độ phàm phu

Chấn khởi cương thường hoá tục ngu

Vạn giạo qui tông triều thánh chúa

Nhân nhân học đạo niệm nam mô.

 

Dịch:

Nêu cao lẽ thực cứu người ngu

Nâng giác mối giếng giúp họ tu

Muôn giáo quay về chầu một đấng

Người người học đạo niệm nam mô.

 

Tế Phật: Lòng người trên thế giới chạy  ùa theo cái học về khoa học, coi cái học về siêu hình huyền bí, về tinh thần tín ngưỡng là chuyện không tưởng. Họ không hiểu rằng vật chất sẽ tan biến, chỉ tinh thần mới vĩnh cửu mà thôi. Thiên đường hay địa ngục cũng đều do ý nghĩ của mình mà có hoặc không. Thiên đường không xa, nghoảnh đầu lại thấy ngay; địa ngục há gần, tu đạo ắt xa. Trong thành Thác Oan thê  lương vô cùng. Dương Sinh, bữa nay thầy trò mình sửa soạn dạo âm ti, tinh thần ráng phán khởi, mau lên đài sen.

Dương Sinh: Thưa ân sư, con đã sửa soạn xong xuôi, xin thầy khởi hành.

Tế Phật: Đã tới.

Dương Sinh: Thưa chốn này giống như bữa trước đã đến thăm. Tại sao thầy không hạ đài sen phía ngoài Thành Thác Oan, vì chỉ cách có một bước đường?

Tế Phật: Phật cho bốn tướng: sinh, trụ, hoại,  diệt đều là không, nên cửa địa ngục cũng sẽ bị phá bởi tướng không, qua lại tự do, mảy lông không không trở ngại. Bữa trước dẫn con tới lần đầu, hạ đài sen phía ngoài Thành Thác Oan rồi đi bộ vào là vì bữa đó có nhiều thời giờ, còn bữa nay thời giờ eo hẹp, cho nên phải vào thẳng địa ngục. Mong người đời giác ngộ, tu đạo nếu như trừ khử được sắc tướng, tự nhiên không còn sự trói buộc của địa ngục, giống như thầy tự do lui tới.

Dương Sinh: Thưa, thầy vừa giảng về "Thuợng Thừa Đại Pháp" con thành tâm thụ giáo. Phía trước Thành Quan cùng Tướng Quân đang đi tới.

Tế Phật: Mau mau đến vái chào.

Dương Sinh: Kính chào Thành Quan cùng Tướng Quân. Bữa trước quí vị đã tận tình chỉ giáo, lòng ghi nhớ mãi ân này. Bữa nay lại tới làm phiền, xin được chỉ giáo thêm.

Thanh Quan: KHông dám, mời Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh theo chúng tôi vô thăm lại Thành Thác Oan, hầu tỏ rõ sự tình để còn tả vao sách mà khuyên giải người đời.

Dương Sinh: Chân thành cảm ơn. Bạch ân sư, mình cùng quí vị đó vào thăm.

Tế Phật: Con cùng Thành Quan và Tướng Quân vào trước đi. Ta còn bận chút việc riêng, tạm rời khỏi nơi đây.

Dương Sinh: Thưa, thầy đi như vậy, chút nữa ai đưa con về ?

Tế Phật: Con chớ lo, tới giờ đương nhiên thầy về đón con.

Tướng Quân: Dương Thiện Sinh cứ yên tâm theo tôi.

Dương Sinh: Hai gian phòng có vách ngăn ở giữa, mỗi bên nhốt đầy thanh niên nam nữ, theo như tôi thấy, họ đầu bù tóc rối, vóc cáng tiều tuỵ. Xin hỏi Thành Quan vì lý do gì họ lại bi giam giữ ở đây?

Thành Quan: Những kẻ đó đều là thanh niên nam nữ, lúc còn ở dương gian vì yêu đương dang dỡ, lại thêm tính tình nông nổi, uống đợc dược quyên sinh, sau khi chết đều bị giam giữ ở đây. Mong người đời chớ quá si mê, thất trí mà coi rẻ mạng sống, chẳng ích lợi gì. Nếu như không làm chim liền cánh thì làm sao có thể làm cây liền cành được.

Dương Sinh: Còn trong nhà ngục kia, tại sao lại toàn những kẻ cụt chân, cụt tay, bể óc, mình mẩy ướt đẩm máu tươi? Khóc than rên  siết trông thật đáng thương.

Thành Quan: Những người đó đều chết vì tai nạn xe cộ ở dương gian, vì chưa tròn tuổi thọ nên cũng thuộc loại thác oan, nên hồn tới địa ngục bị tạm giam ở đây, cho  đến khi đúng tuổi thị thì giao lại cho vua âm phủ. Vua âm phủ sẽ chiếu theo luật âm dương vô tư mà xét xử công và tội.

Dương Sinh: Trong đó có thứ đạo lý ấy được sao? Bất hạnh chết vì tai nạn xe cộ, đã đáng thương lắm rồi, lại còn đem họ nhốt tù, khiến chẳng thể siêu sanh, tôi cho như vậy là vô nhân đạo.

Thành Quan: Nhà ngươi biệt một mà chẳng biết hai, đâu phải ai bị  tại nạn xe cộ cũng vào đây. Có kẻ tuổi thọ đã tròn đầy, song nghiệp chướng còn trói buộc thân mà phải  chịu cái hoạ oan nghiệt tai nạn xe cộ thì không phải vào đây. Sỡ dĩ người đời nhiều kẻ oán trời, trách đất là tại sao lúc sống họ tu  nhân tích đức mà ại bị chết ở dưới bánh xe? Đạo trời quá bất công! Thử hỏi thầy Nhân Hồi là người hiền đức, lương thiện tại sao lại sớm thác? Thế Tôn Như Lai một lòng vì đạo, tại sao không ngớt bị gặp tai nạn quỷ ma? Đâu phải tại trời xanh không mắt, mà là số kiếp trời định để rèn luyện tâm tính con người. Huống  thân xác nhỏ  nhoi tuy tiêu vong mà tinh thần bất diệt.

Dương Sinh: Đã có ba kiếp thiện ác báo ứng quy định, tại sao lại còn chết oan? Vì vậy, nếu nói nhân quả người sẽ không tin nữa. Xin Thành Quan khai thị để giải trừ nghi hoặc.

Thành Quan: Ba kiếp nhân quả chỉ là một chặng  ngắn mà thôi. Con người từ muôn kiếp vô thuỷ tới nay, không biết trãi qua bao nhiều đời, nhân quả tích tụ lại đếm không hết. Sỡ dĩ Phật nói ba kiếp nhân quả là chỉ để luận về  nhân duyên trước và sau của con người, gồm kiếp trước, kiếp này và kiếp sau. Tiền kiếp không phải chỉ có một đời trước, mà là cái nhân của toàn bộ kể từ lúc bắt đầu có tính linh tới khi tích chứa lại. Người đời đều ngộ nhận kiếp này là kết quả của toàn bộ kiếp trước, do đó chưa thông lẻ đạo. Kiếp trước định bảy phần, còn kiếp này định ba phần, cho nên nói "Mệnh nan cãi, vận khả di" (Mệnh khó cãi, vận có thể dời).

Dương Sinh: À thì ra là thế. Một số người phàm chuyện gì cũng cho là nhân quả kiếp trước, hoặc ngược lại tin là trời cao sắp xếp, đó là tư tưởng tiêu cực, thực tế không đúng. Mấy căn nhà giam phía trước, tiếng kêu thê thảm không dứt, họ bị giam cầm như vậy là phạm phải tội gì?

Thành Quan: Đó là vong hồn những kẻ bị chết vì mưu sát hoặc giết lẫn nhau.

Dương Sinh: Cảnh này thật không nghĩ nổi, kẻ giết, người bị giết đều là nhân quả báo ứng, sự chết tới là lẽ đương nhiên, nhưng tại sao sau khi chết còn bị đầy ở Thành Thác Oan này?

Thành Quan: Lý luận vậy cũng đúng. Có kẻ giết lẫn nhau vì nhân quả báo ứng, những cũng có một số người kiếp này không  tu nhân tích đức, nguyên nhân gây nên sự tương tranh, làm thương tổn lẽ trời, đó là lý do của sự thác oan. Mong người đời hiểu rõ lẽ này. Không thể nói rằng ta giết kẻ đó vì kiếp trước kẻ đó còn thiếu nợ ta. Tục ngữ có nói ": Oán khả giải, bất khả kết" (Oán nên cởi, chẳng nên buộc). Nếu kẻ khác thiếu nợ mình mà mình không đòi, mình có được  vô lượng  công đức. Nếu như kẻ lòng không dấy ý niệm riêng tư, đối đải thuận thảo với nhau, giống như trời không che riêng ai, đất không chở mình ai, ắt địa ngục thành không có, nhân quả chẳng thành. Sỡ dĩ người đời hiểu rằng thân mình khó được, phải gắng tu tâm dưỡng tính. Nếu  như tham hoa mà nói kiếp trước hoa thiếu nợ ta, tới đâu cũng săn bẻ hoa đẹp thì đó không phải là cái "nhân" của kiếp trước báo ứng. Cái "nhân"  của kiếp trước phải là vô tình mà găp gỡ, còn như kẻ cố ý hành động bất lương là kiếp này tạo thêm "nhân" mới sẽ kết thành quả của kiếp sau.

Tướng Quân: Điều Thành Quan phát biểu, câu nào cũng là chân lý, người đời nên hiểu mà giác ngộ. Nếu như không tin cái lý này, người đời sẽ  không tu đạo, nói thác  là chỉ những kẻ có căn Tiên, cốt Phật mới có thể thành đạo.  Hoặc nói kiếp này mình chỉ cầu có một tài sản ngàn muôn vạn hẳn sẽ chẳng cần phải làm việc thì đều là  sai cả.

Tế Phật: Ta đã về tới. Điều Thành Quan và Tướng Quân vừa nói thực là chí lý, có thể phá tan được sự mê lầm của thế nhân. Hãy nhớ lại cái thuở ban đầu thiêng liêng vô thuỷ, từ cõi Trời, người người đều là Tiên Phật, nhưng vì rơi xuống cỏi thế gian, bụi hồng làm mê muội, lu mờ chân tính, do đó không thể trở về nguồn cội. Tới nay được Trời ban đao. lớn, dạy dỗ mọi người tu đạo, đây  là thời kỳ kết thúc nhân quả mà trở về  chân không. Chúng sinh chẳng thể lại si mê, kẻ chịu tu có cái phận của Tiên Phật; kẻ không tu, rớt trở lại sáu ngã luân hồi như cũ. Tiên quỷ do người làm nên, số mệnh chẳng phải do Trời sắp xếp, thấy cảnh trong thành Thác Oan, hẳn là đã thấu tỏ. Đã tới giờ, Dương Sinh chuẩn bị trở lại Hiền Đường. Đa tạ Thành Quan cùng Tướng Quân đã tận tình giúp đỡ việc hoàn thành cuốn sách qua sự chỉ dẫn rành rọt về thực trạng của thành Thác Oan, cùng đã phá về mê tín.

Dương Sinh: Lẽ đạo sâu như biển, nếu như không được sự chỉ dạy của Thành Quan và ân sư, hẳn là người đời chẳng thể tỏ tường. Mong ân sư khai thị về  chân lý nhiều hơn nữa để giáo hoá  được người đời, để kẻ tu đạo có được đường hướng đứng đắn, nhận định mẫu mực, mới mong tránh được cảnh cho tới chết mà chân lý vẫn chưa được giác ngộ.

Tế Phật: Đó là trách nhiệm của ta, từ đây về sau sẽ tăng cường việc  phát huy chân lý của đạo giáo. Thánh Hiền Đường được lệnh Trời lo việc đó để phổ độ chúng sinh, hầu giúp thiên hạ chúng sinh quay về chính đạo mà thành chính quả. Mau sửa soạn trở lại Hiền Đường.

Dương Sinh: Xin vâng lệnh, con đã lên đài sen, mời thầy trở về...

Tế Phật: Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.



.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 8
C-STAT