Ring ring
Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...
Truyện tâm linh

HỒI MƯỜI

DẠO ĐỆ NHỊ ĐIỆN BÀN BẠC VỚI SỞ-GIANG-VƯƠNG

CÙNG THĂM NƠI GIẢNG ĐẠO

 

Phật Sống Tế Công

Giáng ngày 26 tháng 8 nhuận năm Bính Thìn (1976)

 

Thơ:

Tam tào phổ độ quỉ thần nhân

Địa ngục cơ quan nhật nhật tân

Nhiệm nhĩ dương gian đa ám thất

Nan đào pháp nhản dạ du tuần.

Dịch:

Ba ngôi cứu chuộc đủ muôn loài

Địa ngục cơ quan đổi  mới hoài

Cho dẫu gian manh trong xó tối

Tránh sao mắt thánh dõi theo ngươi.

 

Tế Phật: Dạo địa ngục viết sách làm khổ tâm cả thần lẫn người là mong độ kể mê lầm trên dương thế, nên chẳng quản công lao, do đó có thể nói là "Vi thiện tối lạc", làm việc thiện một cách rất vui vẻ. Các đệ tử đêm nào cũng cố gắng công phu cho tới canh khuya, khiến Phật ta thực là cảm động. Tam Tào (Thiên Tào: trời, Địa Tào: âm phủ, Nhân Tào: các bậc đạo cao đức rộng) phổ độ, trên độ khí tinh tú sông Nhân, giữa độ muôn vạn chúng sinh cõi thế, dưới độ hồn quỉ địa ngục. Lúc này Trời và người cùng hoang mang, cửa Thánh mở rộng, chánh đạo ban  xuống, có duyên gặp đạo tu đạo,  vô duyên thấy Phật chê Phật, tự xa lánh thiên đường. Nhìn lại cõi thế gian, chốn chốn  thiền đường mọc lên như nấm, đạo khí toả khắp mọi nhà. Lúc này văn hoá phục hưng, đạo xưa được kính trọng và thi hành, hiện ra cảnh tượng tốt lành . Hồn quỉ ở dưới địa ngục mong chờ lúc này để được cứu chuộc . Hôm nay đưa Dương Sinh dạo địa ngục thăm qua một lượt, để hiểu rõ sự tình, hầu thuật lại cho người đời rõ . Dương Sinh sửa soạn dạo âm ti.

Dương Sinh: Thưa con đã sẳn sàng.

Tế Phật: Chốn dạo thăm bữa nay là Đệ Nhị Điện, tinh thần con phải hăng hái lên.

Dương Sinh: Thưa vâng, nếu như con thất thố hoặc sai quấy, xin ân sư cứ trách mắng, đừng quản ngại.

Tế Phật: Không có chi, mau lên đài sen, khởi hành thăm âm phủ ....đã tới, mau xuống đài sen.

Dương Sinh: Phía trước là đâu? Thấy có người ta đông cứng, lại thêm bọn đầu trâu mặt ngựa áp giải các vong hồn đi tới.

Tế Phật: Đây là Đệ Nhị Điện, mình đi lẹ tới gặp Sở Giang Vương.

Dương Sinh: Toán người từ đằng trước đi tới, ở giữa có một vị thân thể to, khoẻ mạnh, mình bận bộ đồ xưa, giống như lễ phục  ở dương giang người ta thường mặc vào các dịp cúng tế thần linh, hào quang toả lấp lánh, vẻ oai phong lẩm liệt, hai bên có quân tướng hộ giá.

Tế Phật: Đây chính là Sở Giang Vương ở Đệ Nhị Điện, mau tới ra mắt.

Dương Sinh: Xin ra mắt Sở Giang Vương cùng Tiên Quan.

Sở Giang Vương (Minh Vương, Diêm Vương, vua âm phủ):  Miễn lễ, mời đứng dậy. Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thuốc Thánh Hiền Đường quá bộ tới thăm. Bản Điện đã sớm nhận được chiếu chỉ của Ngọc Đế, nên rõ quí Hiền Đường vì nhu cầu trước tác Địa Ngục Du Ký cần phai đi thăm mười điện địa ngục, đồng thời cũng vừa nhận được thư tay của Tế Phật, bảo là hôm nay sẽ tới thăm bản điện, do đó chúng tôi đã tới trước, chờ nghênh tiếp quí vị. Mời hai vị theo tôi vào điện để chúng ta cùng bàn bạc.

Tế Phật: Đa tạ Sơ Giang Vương đã tiếp đãi chúng tôi một cách nồng hậu. Dương Sinh, mình theo Sở Giang Vương vào trong điện.

Sở Giang Vương: Mời hai vị vào nhà hội nghỉ ngơi một chút. Tướng Quân mau dâng trà.

Dương Sinh: Đa tạ, đêm nay thầy trò chúng tôi tới quấy rầy là vì muốn được giải toả những điều thắc mắc, vậy kính mong Sở Giang Vương trình bày cho chúng tôi được rõ sự tìh của lưỡng điện.

Sở Giang Vương: Quá khách sáo, bản điện sẽ tường trình các sự việc của mười điện địa ngục, sở hình phạt chính thức, phàm những vong hồn từ Đệ Nhất Điện giao tới, công tội đã xét xử tỉ mỉ. Còn lại tội hồn ác độc xảo quyệt, vì lúc ở thế gian nó đã quen thuộc với tánh đó rồi, nên bây giờ âm phủ chỉ tạm sửa trị căn bệnh của nó mà thôi; bởi vốn biết nó chẳng thể giác ngộ. Những tội hồn này lúc tới bản điện, bản điện phải đêm sổ lý lịch của âm phủ ra đối chiếu với những tội mà nó đã phạm, nhất nhất đều tỏ tường. Nhân vì tình trạng thế gian đổi khác, nên địa ngục cũng phải đội mới và tăng thêm nhiều nhà ngục, cho nên nói "Thời thiên pháp diệc thiên" (Thời đổi pháp cũng đổi). Nhiều hình luật ở cõi âm cũng phải sửa chừa để đáp ứng nhu cầu thời đại mới, hầu sửa trị nổi những kẻ không tuân theo khuôn pháp.

Tế Phật: Sự thay đổi của lý số, thành tượng ở trời, thành hình ở đất, nhân gian cũng theo cảnh vật mà biến đổi. Bóng thiên đường địa ngục tức khắc hiện hình, nên nhất cử nhất động của người đời, một gốc cây một, ngọn cỏ ở thế gian, trời như tấm gương lớn lập tức phản chiếu ra. Địa ngục lại do gương trời phản chiếu, một mực trong sáng rõ ràng. Đừng ní là khoa học tiến bộ, quỉ thần có thể tiêu diệt, thế nhân ỷ hữu hình muốn thắng vô hình, mới hay rằng vô hình chủ tể của hữu hình. Tiên  Phật là chủ động lực trong cõi tối tăm mà người chỉ là bị động ở ngoài cõi sáng sủa.

Dương Sinh: Nguyên lai là như vậy. Thế nhân đều cho địa ngục là cõi ta không thấy được, kỳ thực lại hiển hiện rò ràng ngay trước  mắt ta thật l là kỳ diệu, quả là đáng sợ. Bõng dưng thân tôi tới được một thế giới mới hoàn toàn khác lạ.

Sở Giang Vương: Ta vì công việc bề bộn, chẳng tiện giúp đỡ nhiều, nhờ Tướng Quân dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm các ngục được chăng?

Tướng Quân: Xin tuân lệnh.

Dương Sinh: Nhưng các vong hồn ở trước điện kia, có kẻ cổ mang gông tay bị xích, giống như các tội phạm ở dương gian thật đáng thương. Diêm Vương đăng đàn xử án, đập bàn la hét, y hệt người nông phu chửi mắng trâu bò.

Tướng Quân: Thời giờ eo hẹp, xin Dương Thiện Sinh chớ có lan man, mau theo tôi rời khỏi điện.

Tế Phật: Đi thôi, đừng ngó nữa.

Dương Sinh: Nơi đây đám đông tụ tập, không một tiếng chim kêu. Họ đang làm chi vậy?

Tướng Quân: Vì hiện thời đúng là lúc Tam Tào Phổ Độ nên Bồ Tát Địa Tạng Vương đều cho thiết lập tại mỗi điện một sở giảng đạo, phàm tội hồn trong ngục còn có thiện căn, trong lúc thụ hình còn tỏ ra tốt lành, đều có thể lần lượt tới sở giảng đạo, lắng nghe Tiên Phật thuyết pháp, do đó họ mới thận trọng bước nhè nhẹ, không dám gây tiếng động. Chắc nhà ngươi cũng thấy họ đang lục tục kéo vào.

Dương Sinh: Thì ra dịa ngục cũng độ hồn quỉ mà giảng kinh thuyết pháp. Có thể so sánh với dương gian, khắp nơi thuyết lập đền thánh giảng cơ để phát huy đạo giáo. Kẻ tu đạo tại gia không thiếu, hiện thời Tiên Phật quá từ bi, không quản gian khổ giáng xuống cõi phàm trần, địa ngục để cứu độ chúng sinh tại chốn dương gian và quỉ hồn nơi địa ngục.

Tế Phật: Mình hãy theo chân đám quỉ hồn kia mà tiến vào.

Dương Sinh: Thưa rất phải. Trên cửa lớn có một cái biển đề " Nhất Điện Giảng Đạo Sở" (Sở giảng đạo điện số một). Mỗi quỉ hồn vào cửa tất phải tới gian phòng nhỏ ở bên cạnh, giống công xương, kêu là "Thủ Vệ Thất" báo cáo, rồi sau mới vào trong điện.

Tướng Quân: Đây là nơi cư trú của Tướng Quân giữ cửa, chuyên phụ trách việc kiểm soát các tội hồn ra vô ra. Nếu như không có giấy chứng nhận được phép tới dự hội của các tiểu ngục đều không được vào cửa. Tôi phải tới trước để báo cáo về việc quí vị tới thăm với mục đích để viêtsách. Hai vị chờ tôi một lát tai đây... Tôi đã báo cáo và ghi tên quí vị xong, mời theo tôi vào trong giảng đường, ngồi chiếu trên, đợi Tiên Phật giáng lâm.

Tế Phật: Lúc này xe pháp chơ Nam Hải Bồ Tát Quan Thế Âm, Dương Sinh hãy quỳ lạy đón chào.

Dương Sinh: Thưa tuân lệnh ....Quân Âm Đại Sĩ đã lên đài chuẩn bị thuyết pháp. Trong nhà giảng các ghế ngồi cũng cùng một kiểu ghế  học trò ở nhà trường thế gian, có khoảng hai ngàn người, tất cả đều lộ vẻ vui mừng. Quan Âm Đại Sĩ ngồi trên toà sen, toàn thân lụa trắng, cầm cành dương liễu nhúng nước cam lồ trong bình Tịnh Thuỷ rẩy xuống. Xin hỏi ân sư như vậy có dụng ý gì?

Tế Phật: Mưa pháp nhuần thấm, nước cam lồ rưới khắp, có duyên tự nhiên được độ, biểu thị lòng trời từ bi, không phân biệt tứ sinh lục đạo. Chỉ cần chịu quay đầu, chịu sửa lỗi để tự làm mới mình thì điều được thuyền từ tế độ, đó là đại nguyện của Quan Âm Đại Sĩ. Thôi chớ hỏi nữa, hãy lắng nghe Quân Âm Đại Sĩ thuyết về pháp "Cứu Khổ Cứu Nạn".

Quan Âm: Bữa nay có Dương Thiện Sinh cùng Phật Sống Tế Công thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung tham dự buổi hội, ta rất vui mừng. Mong rằng sau khi  nghe ta thuyết pháp, trở lại trần gian Dương Thiện Sinh sẽ tận lực khuyên can giáo hoá người đời. Quí Hiền Đường vì phổ hoá thế nhân, tất cả đệ tử hiến trọn tâm lực, hy sinh  tất cả, tạo được thuyền từ, quảng độ thiên hạ chúng sinh, tinh thần thật đẹp đẽ, tương lai ắt thành quả vị thánh hiền. Mong gắng sức  thi hành.

Tế Phật: Dương Sinh mau lạy ta lời khuyên từ ái của Đại Sĩ.

Dương Sinh: Cảm tạ những điều Quan Âm Đại Sĩ chỉ giáo, khi trở lại Hiền Đường con sẽ chuyển lời dạy này đến toàn thể bạn đạo để khỏi phụ lòng trông cậy của Đại Sĩ.

Đại Sĩ: Bây giờ bắt đầu dài thuyết pháp: "Người từ vô thuỷ tới nay sống sống chết chết, mà hình thể tuy chết, tính linh bất diệt. Hôm nay các ngươi tới âm phủ, vẫn chưa liễu ngộ thân huyễn ảo là giả, tính huệ giác mới là chân. Các  mối tình ái khó xả, oán thân không dứt, phải liễu ngộ thế giới như mộng ảo, duyên thân thuộc là do nhân quả tự thành, báo ứng tuần hoàn một cưỡng một thuận, không thể lại si mê chẳng ngộ. Như ý niệm trong đâu không dứt tính đời trong tâm không diệt, sẽ mãi mãi luân hồi. Nay gặp lúc mạt pháp, lòng người điên đảo, gốc huệ thui chột, hai nhi ra đời thông minh khôn khéo. Nói ra thì sẽ lộ thiên cơ, nhưng lửa đèn trước gió khó giữ cho cháy được lâu, bởi vậy thói đời ngày một nhiễm, chân bản tính dễ mất . Cho nên dẫu thông minh tự ngộ, tuệ quang cũng bị lu mờ, làm thuơng tổn thiên lý, hành động thất dức, bất nhân cứ tăng thêm mãi. Thế nhân vì hỗn loạn, nhân luân đồi bại, các người là những kẻ rơi xuống huyệt sâu, thân thịt đã mất, nghiệp đeo theo. Phải hiểu là bóng theo người, chớ nói là không có ánh sáng mà ảnh không hiện . Mổi nghĩ mỗi nhớ cơ quan tâm thần đều phát sinh ảnh hưởng, nghiệp chướng lập tức buộc thân. Giờ đoạ chốn tối tâm, vẫn còn một điển lương tri chưa đen, phải biết sám hối lỗi lầm. Nay ta khuyên các ngươi liễu ngộ, cố gắng chịu sự hành hạ của hình phạt để tội ác tiêu tan. Ráng chịu đựng thống khổ, dẹp bỏ lòng oán thân, ta sẽ tới cứu độ". giang xong.

Tế Phật: Mau tiễn xa giá .

Dương Sinh: Tuân lệnh.Đa tạ lời vàng của Quan Âm Đại Sĩ ....Toàn thể quỉ hồn đều quì lạy xa giá. Nhiều kẻ khi nghe xong cảm động, khóc than lệ chảy.

Tế Phật: Đại Sĩ thương xót quỉ hồn, ban lời vàng ngọc để khuyên răn, vỗ về, quả đã phát bồ đề tâm, mong thiên hạ chúng sanh hiến  thân ngộ đạo. Nếu như còn có kẻ tiếc thân, chẳng sớm tu đạo, khi chết tới địa ngục chịu khổ nghiệp, rồi sau mới tu luyện lại, hẳn là khó khăn  gấp bội. Thời giờ eo hẹp, Dương Sinh  sửa soạn trở lại Hiền Đường.

Tướng Quân: Bản điện có điều chi khiếm lễ, kính xinTế Phật cùng Dương Sinh tha tội.

Dương Sinh: Ở đây tôi là người phàm, cớ sao lại nói: "xin tha tội", thực quá hạ mình. Xin hỏi lại ân sư, các điện ở địa ngục đều thiết lập các nơi giảng đạo? Cuối cùng tới ba giờ tội hồn mới có thể hết tội mà thành đạo?

Tế Phật: Các sở giảng đạo do các điện thiết lập là cấp thất nhứt, cốt để khảo nghiệm tâm tính các tội  hồn xem sự giác ngộ nông hay sâu, sau đó còn có sở giảng đạo cấp cao hơn để họ tu luyệtn lại. Thơi đừng hỏi thêm nữa, thời giờ đã muộn, mau lên đài sen, chuẩn bị trở lại Hiền Đường, xin đa ta sự tiếp đãi của Tướng Quân.... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

HỒI MƯỜI MỘT

DẠO ĐỊA NGỤC BÙN PHÂN NƯỚC TIỂU

 

Phật Sống Tế Công

Giáng ngày mồng 3 tháng 9 năm Bính Thìn (1976)

Thơ:

Tĩnh phủ phiên khai bối diệp thư

Tâm vô quản ngại lạc hà như

Hồng trần nan nhiễm liên hoa thể

Tiên Phật thiên tòng sanh tử trừ.

Dịch:

Tay sạch lật tờ lá bối kinh

Tâm không ràng buộc khổ xa mình

Bụi hồng khôn nhuốm ta sen trắng

Nối gót Phật Tiên vượt tử sinh.

 

Tế Phật: Sinh tử là việc lớn của con người, nên khó tránh nổi hai chữ tử sinh, bởi vậy Trang Tử nói: "Ngã bản bất nguyện sinh, hốt nhiên sinh ư thế. Ngã bản bất nguyên tử, hốt nhiên tử kỳ chí" (Ta vốn chẳng muốn sinh, hốt nhiên sinh ra đời. Ta vốn chẳng muốn chết, hốt nhiên nạn chết tới). Dù biết con người không làm chủ được sự sống chết tuy nhiên cũng không thể nói con người hết phương cách làm chủ sự sống chết. Chỉ vì người đời không hiểu đạo sống chết, sinh từ đâu tới? Chết đi về đâu? Hẳn là hoang mang chẳng rõ, nên mới để cho Diêm Vương cai quản, nên nói: "Diêm Vương chú định tam canh tử, nan lưu hoạt đáo ngũ canh thiên" (Diêm Vương đã định canh ba chết, khó lòng sống nổi tới canh năm). Nay gặp kỳ phổ độ, nếu như người đời thấu hiểu, quay về  với lẽ thực, hoặc thao đại đạo, tu tâm dưỡng tánh, tự nhiên siêu snah khỏi chết, không trở lại luân hồi. Người đời nên quí báu cái thân mình đã được sinh ra, lại được sống ở giữa đất. Giờ này phút này, giác ngộ lo tu kể cũng chưa muộn. Dương Sinh sửa soạn dạo địa ngục.

Dương Sinh: Đa tạ, ân sư chẳng quản  khó nhọc, ân cần tha thiết giáo hoá người đời, hiện tại làm cho người ta rất cảm động.

Tế Phật: Trách nhiệm của ta là do người. Tiên Phật lấy từ bi độ người, cứu đời làm chức vụ của mình, mau lên đài sen.

Dương Sinh: Con đã sẵn sàng, mời thầy khởi hành ...

Tế Phật: Đã đến điện thứ hai, mau xuống đài sen.

Dương Sinh: Đêm nay sao lại đến chốn này?

Tế Phật: Trước khi bái kiến Diêm Vương, sau thăm lại các ngục.

Dương Sinh: Diêm Vương đã dời điện, phải tới gấp... Bái kiến Diêm Vương cùng chư vị Tiên Quan.

Diêm Vương: Miễn lễ, mau đứng lên, mời Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh vào trong điện nghỉ ngơi.

Tế Phật: Vì thời giờ eo hẹp, tôi thấy không cần thiết, chỉ xin dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm ngục hình phạt là đủ rồi.

Diêm Vương: Thôi được. Tướng Quân hãy hướng dẫn Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh đi thăm ngục.

Tướng Quân: Xin tuân lệnh. Mời hai vị theo tôi.

Dương Sinh: Ô, hơi hướm chốn này sao khó ngửi quá, hình như là mùi hôi thúi của phân va nước tiểu.

Tướng Quân: Phía trước là "Phẩn Niệu Nê Địa Ngục" (Địa Ngục bùn phân nước tiểu) do đó nơi đây hôi thối, xin lượng thứ.

Dương Sinh: Mùi xú ế càng đi tới càng nồng nặc, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, thưa thầy con  chịu không nổi, con không muốn đi nữa.

Tế Phật: Đừng sợ hãi, ta có bảo vật này, con cầm lấy đi.

Dương Sinh: Thưa vật này là vật gì?

Tế Phật: Cái lồng lọc bụi bậm, con hãy đội lên, không khí tự nhiên trong sạch, mùi xú ế nào cũng tan biến.

Dương Sinh: Thực quá hay, chẳng còn ngửi thấy mùi vị gì nữa hết. A, phía trước có treo một tấm bảng gỗ, trên đề Địa Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, tiếng khóc than từ phía trong vọng ra. Nhìn vào thấy đầu người nhấp nhô, hai tay quờ quạng, giống  như bơi lội.

Tướng Quân: Đây chính là Địa Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, mau tiến lại gần xem.

Dương Sinh: Được được. Thưa ân sư không ngửi thấy mùi hôi thối hay sao?

Tế Phật: Làm gì có mùi vị, ta đã thành Phật, đồ ô uế này, ta thấy cũng như không thấy, mùi của nó không hề xâm nhập khứu giác ta khác với người là kẻ phàm nhân, hễ thấy thanh sắc là bị xúc cảm và mê hoặc.

Dương Sinh: Cái ao lớn này giống như biển rộng, không thấy bến thấy bờ. Trong ao có đủ cả già trẻ nam nữ, họ  ngụp lặn nổi chìm cùng cứt đái. Mỗi lần há miệng kêu la là lại nuốt thêm phân và nước tiểu. Thực quá dơ dáy! Thầy ơi! Con muốn ói!

Tế Phật: Hãy kiên định tâm thần, đừng dể mùi ô uế ảnh hưởng tới tâm chí

Dương Sinh: Quả thực tôi không hiểu nổi, xin hỏi Tướng Quân, những kẻ tới đây đã phạm phải tội gì mà bắt họ phải chịu cực hình này?

Tướng Quân: Họ là những gái giang hồ, lúc sống chuyên bán thân lấy tiền, dụ dỗ con gái nhà lành đem bán cho khách phá trinh, cầm đồ cho vay nợ lãi. Ăn nhau người để cho bổ béo. Chân không lấm đất, chỉ dùng miệng lưỡi xảo trá để lường gạt người khác lấy tiền. Kẻ chơi bời dâm dục quá độ, kẻ làm chứng gian, nói trắng ra đen, Kẻ vờ kêu người chơi hụi rồi giựt hụi, hùn hạp buôn bán rồi giựt vốn. Kẻ làm quan ăn hối lộ. Kẻ đứng trung gian ăn lời. Kẻ lảnh xây cất nhà cửa ăn  bớt tiền công và vật liệu. Những kẻ lúc sống thân ô uế, nhiễm độc dùng mồm miệng không được thanh sạch, khi chết đều bị đày xuống ngục này để họ nếm  mùi hôi thối. Những vong hồn ở đây vạn phần thống khổ, thở hít toàn la` mùi phân và nước tiểu, mỗi lần mở miệng là có vật ô uế trôi vào, bụng vừa đối vưa khát, muốn ăn không có ái ăn. Những kẻ lúc sống ăn toàn đô dơ bẩn để sống, khi chết xuống địa ngục lãnh quả báo ứng, như vậy thì kể cũng xứng đáng. Do đó giữa đám bùn phân nước tiểu, họ càng cựa quậy để mong thoát khỏi thì lại càng bị chìm sâu.

Dương Sinh: Thực đáng thương quá, hiện thời dương gian đã sử dụng cầu tiêu máy làm  mất hẳn mùi hôi thối, cùng các chất hoá học làm tiêu các chất độc, nhà giàu còn dùng dầu thơm để diệt mùi hôi. Nhưng họ lại tham lam ăn chận tiền tài không trong sạch, thân thể coi bề ngoài đẹp đẽ nhưng trong tâm lại nực mùi cứt đái dơ bẩn, nên bị đầy xuóng địa ngục này kể cũng hợp lý.

Tế Phật: Dương Sinh nói rất phải, mỗi gia đình người đời sửa soạn giàu đẹp đường hoàng, mình mặc y phục lộng lẫy. Nhìn bề ngoài thấy sạch sẽ tươm tất, kỳ thực cái tâm bên trong chứa muôn ngàn mưu kế. Nào như chuyện đầu cơ trữ gian, chẳng hề mưu cầu chính đạo, có thể nói giống hệt mùi vị và hình dáng của phân cùng nước tiểu. Lúc sống tuy nhất thời  thời hưởng  thụ, nhưng khi tới địa ngục thì chuyện lại khác xa, bởi chỉ được ăn đồ dơ dáy để sống qua ngày.

Tướng Quân: Không thể đồng tình với họ, mấy kẻ đó đều là loại sâu bọ đáng thương, giống như bọ trùng, chuyên ăn đồ dơ bẩn để lớn lên. Khuyên người đời phải quang minh chính đại, không được thấy tiền liền dùng thủ đoạn mưu gian để hại người. Những kẻ chuyên hành nghề bất lương để kiếm đồng tiền dơ bẩn, chắc chắn sau khi chết sẽ phải tới đây để trả nợ.

Dương Sinh: Không rõ nhưng tội hồn này bao giờ mới hết khổ?

Tướng Quân: Căn cứ theo tội của họ nặng hay nhẹ mà xử, nhưng tối thiểu cũng phải tới lúc da thịt của tội  phạm nát  nhừ. Tới lúc mãn hạn tù ở đây thì giao qua điện khác để xét xử các tội còn lại.

Dương Sinh: Địa Ngục ngày nay thực sợ quá.

Tế Phật: Thời giờ đã trễ, bữa nay cuộc hành trình tới đây ta thấy đã đủ. Dương Sinh sửa soạn tở lại Hiền Đường. Đa tạ Tướng Quân đã chỉ dạy. Cũng nhờ Tướng Quân thay mặt cám ơn Diêm Vương đã chiếu cố.

Dương Sinh: Cái lồng con đang đội thưa có phải lấy xuống không?

Tế Phật: Lên đài sen rồi mới được gỡ nó ra, còn không con sẽ chịu không nổi đâu.

Dương Sinh: Thưa, con đã lên đài sen.

Tế Phật: Con có thể lấy nó xuống, bắt đầu trở lại Hiền Đường. Gió cõi âm lạnh lẽo, uế khí trùng trùng, bụi hồng muôn trượng, chôn vùi biết bao anh hùng hảo hán. Khuyên người đời mau tu sửa để thoát khỏi cảnh địa ngục ưu sầu... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.


.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 3
C-STAT