Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...

Ring ring
Truyện tâm linh

HỒI MƯỜI HAI

DẠO ĐỊA NGỤC ĐÓI KHÁT

 

Phật Sống Tế Công

Giáng ngày mồng 9 tháng 9 năm Bính Thìn (1976)

Thơ:

Cao ca nhất khúc vọng xuân phông

Nữu bãi yêu chi túc đạp trùng

Thế thái văn minh đa ám lộ

U hồn tận đoạ võng la trung.

Dịch:

Xuân về ngóng gió miệng ca vang

Uốn éo lưng tay cẳng đạp trùng

Tân tiến thói đời đường tối ám

Hồn đen lọt trúng lưới trời giăng.

 

Tế Phật: Phải bôn ba cực nhọc để viết sách, vì ai khổ sở, vì ai phiền não? Ngã đường trần gian tuy người xe náo nhiệt nhưng đạo đức lại suy vi, phong tục ngày càng sa đọa. Tiếng khóc than của các vong hồn ở cõi âm rung chuyển cả núi non địa ngục. Thánh Hiền Đường phụng mệnh Ngọc Hoàng viết sách Địa Ngục Du Ký. Tả lại những hình phạt và thảm cảnh ở địa ngục là có ý dùng những cảnh ấy hầu giảng giải về chân lý để mọi người thấy rõ bến mê, cho nên sách này không phải là cuốn tiểu thuyết giải trí. Mong người đời hiểu rõ như vậy. Dương Sinh sửa soạn lên đường dạo địa ngục.

Dương Sinh: Con đã sửa soạn xong, mời thầy khởi hành.

Tế Phật: Người phàm được ngồi toà sen là một đặc ân, vậy Dương Sinh phải quí trọng sự ban thưởng này… Đã tới, mau xuống đài sen. Bữa nay mình thăm Ngục Đói Khát.

Dương Sinh: Nơi đây như đồng hoang, bốn phía đều vắng bóng người, thưa mình đi hướng nào?

Tế Phật: Không xa đây lắm, qua khỏi khúc đường gập nghềnh này là tới Ngục Đói Khát.

Dương Sinh: Đã không có một bóng người thì hồn quỉ đi ngã nào mà vào được trong ngục?

Tế Phật: Con nhìn về hướng bên trái hẳn rõ lý do.

Dương Sinh: A! Quả nhiên thấy một con đường nhỏ về phía bên trái, có hai ba quỉ đầu trâu mặt ngựa đang áp giải tội hồn đi.

Tế Phật: Chúng ta qua bên  phải để cùng đi với họ.

Ngưu Tướng Quân: Người phàm ở xứ nào tự tiện đến đây?

Tế Phật: Hãy mỡ mắt nhìn cho kỹ cũng chưa muộn .

Dương Sinh: Vị Tướng Quân đầu trâu này xấu xí coi thật đáng sợ, tay cầm chĩa sắt, lưỡi sắt coi vẻ rất hung bạo. Không hiểu có tính làm dữ với mình không?

Tế Phật: Đừng sợ, ta sẽ nói trắng ra cho hẳn rõ.

Ngưu Tướng Quân: Hai vị là ai? Hãy nói mau, nếu không tôi sẽ trói lại, giải giao cho Chúa Công phân xử.

Tế Phật: Tướng Quân, nhà ngươi làm âm binh được bao lâu rồi, tại sao không biết ta?

Ngưu Tướng Quân: Tôi đảm nhiệm  chức âm binh chỉ mới ngoài hai tháng, nhất thiết thi hành lệnh trên, phàm những ai không có giấy phếp đều bị bắt giữ, đó là trách nhiệm của tôi.

Tế Phật: Tôi là Phật Sống Tế Công, còn vị nầy là môn sinh của Quan Thánh Đế Quân, thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung ở dương gian, phụng chỉ dạo địa ngục viết sách khuyên đời. Bữa nay, muốn tới Ngục Đối Khát nhưng mới đi  được đến đây. Tướng Quân phải biết là chúng tôi có Nọc Chỉ tuỳ thân, không được ngăn cản, trái lệnh nhà  ngươi sẽ lãnh hình phạt.

Ngưu Tướng Quân: Ngọc Chỉ trước mắt, xin cúi lạy nghinh chào. Thì ra người dương thế vốn kêu ngài là vị hoà thượng khùng Tế Công. Tôi cũng tới dương gian cách nay cũng không lâu, chưa từng được diện kiến Đại Phật, xin ngài cùng Thiện Sinh xá tội. Nếu như muốn đến Ngục Đói Khát, vượt qua trái đồi nhỏ kia là tới, tôi xin dẫn hai vị đi.

Tế Phật: Hay quá. Dương Sinh chúng ta hãy theo Tướng Quân đi đến đó.

Dương Sinh: Tốt lắm. Con đường nhỏ này đầy đá vụn, mặt đường nhiều ổ gà ngập nước, đi thật là khổ cực, gan bàn chân nhứt nhối như thể kim đâm. Phía trước có thêm hai vị Tướng Quân khác, họ áp giải một phụ nữ, nhìn cách trang sức có vẻ rất giàu có nhưng chân lại bị xiềng. Bà ta tới đây vì tội gì vậy?

Tế Phật: Những kẻ giàu có ở chốn dương gian hưởng thụ quá nhiều, không tiếc ngũ cốc, mặc sức vứt bỏ thực phẩm, ăn uống quá no nê thừa mứa, do đó bị áp giải tới Ngục Đối Khát này để có dịp cho sống và hiểu cái khổ của sự đói khát.

Dương Sinh: Quả đồi này không cao, cây cối tốt tươi, mọc đầy lâu cùng loại cây dây leo, giống hệt đồi ở dương thế, trên đồi chỉ có một con đường nhỏ, vừa đủ ba người đi lọt.

Tế Phật: Qua khỏi đồi này, con nhìn về phía trước sẽ thấy Ngục Đói Khát thiết lập ở dưới chân đồi.

Dương Sinh: Con thấy rồi, vách ngục bốn phía toàn bằng gang cứng, sơn đen, có then cài, đã tới chân đồi rồi .

Ngưu Tướng Quân: Quí vị chờ tại đây một lá tôi vào báo cáo trước.

Dương Sinh: Bốn chữ Địa Ngục Đói Khát được khắc sâu vào bảng gỗ nhìn không rõ ràng lắm, hai bên có binh tướng canh phòng cẩn mật. Người đàn bà áp giải đi trước đã bị dẫn vào trong ngục .

Tướng Quân: Tôi đã vào trong báo cáo với quan coi ngục, mời hai vị theo tôi.

Ngục Quan: Hoan Nghênh Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiên SInh thuộc Thánh Hiền Đường đã hạ mình tới thăm. Chậm ra nghinh tiếp, thất lễ quá, xin tha tội.

Tế Phật: Không có chi, chúng tôi tới đây quấy rầy, nhân vì Thánh Hiền Đường phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký, tôi dẫn linh hồn Dương Sinh xuống  âm phủ quan sát  rõ tình hình, để rồi viết thành tài liệu để khuyến cáo người đời, bữa nay tới đây, mong Ngục Quan chỉ dẫn nhiều cho.

Ngục Quan: Bản ngục là Ngục Đói Khát trực thuộc Đệ Nhị Điện, tôi hướng dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm. Mời Tế Phật lưu lại đây uống trà nghỉ ngơi.

Dương Sinh: Hay, tôi theo Ngục Quan đi ....nhà ngục này, mỗi gian lớn bằng ba cái chiếu, những kẻ bị giam giữ trong đó, tuy mình bận quần áo đẹp đẽ, nhưng vẻ mặt tại sao lại vàng võ ốm o, miệng không ngớt oán than?

Ngục Quan: Những người đó đều là các thương gia ở thế gian, ăn mặc dư thừa, vung tiền như rác, không biết dè sẻn, đối với kẻ nghèo khổ hay ăn xin, không hề có lòng thương xót, sau khi chết đều bị đày xuống ngục này. Tôi kêu một tội hồn ra đây để nhà người hỏi han họ.

Dương Sinh: Xin hỏi tiên sinh, cớ sao phai tới đây chịu tội?

Nam Tội Hồn: Tôi lúc sinh tiền mở công xưởng để kinh  doanh, và buôn bán phát đạt, kiếm quá nhiều lời. Bởi quan hệ việc buôn bán, hàng ngày phỉ thù tiếp xã giao, nhà hàng, khách sạn, cao lâu chơi bời, mỗi bữa tiệc xài phí cả chục ngàn đồng cũng không tiếc, nhưng  đối với việc phúc lợi của nhân viên lại khắc nghiệt  vô cùng, nên các công nhân thường oán hận. Nếu như có những đoàn thể từ thiện đến nhờ giúp đỡ, tôi đã chỉ cho được khoảng $500, thực quả thiếu thiện tâm. Như có kẻ ăn xin hoặc bạn bè thân quyến nghèo túng tới mượn tiền, thì sai đầy tớ ra nói dối là đi vắng. Trong nhà thì ăn uống sơn hào hải vị, chẳng hề tiết kiệm, ngoài thì nuôi nhiều tình nhân, xây nhà vàng để chứa người đẹp, mỗi tháng tiêu phí hàng bao chục ngàn đồng. Hai năm trước đây chết vì  bệnh áp huyết cao, liền bị án đầy xuống Ngục Đói Khát, tuy mặc đồ Âu phục nhưng không có sơn hào hải vị mà ăn, mỗi tuần lễ chỉ được một chén rau, chén cháo thay cơm, ba ngày đã đói lã hôn mê. Âm binh đầu trâu mặt ngựa lấy nước xối cho tỉnh lại, thật là thống khổ vô cùng, bụng đói, ruột quặn từng cơn chịu không nổi, ngài có đồ ăn, xin làm ơn cho tôi chút ít, tôi đói lắm.

Ngục Quan: Quân súc sanh, mau lại đây không được làm rộn, mi tự làm tự lãnh, hưởng thụ quá nhiều không được kêu khóc. Rồi kêu nữa tội ra, mau khai rõ những tội mà ngươi đã phạm ở chốn trần gian cho Thiện Sinh đây nghe.

Nữ Tội Hồn: Khi còn sống toi là vợ của một người  giàu có, nhân chồng tôi mở công xưởng kinh doanh, chuyên xây cất nhà cửa, nên từ nhà nhỏ mà được ở nhà lớn. Vì nhiều  tiền nên ngày càng nhiễm thói bất lương, học đánh bài, ngày đêm say mê cờ bạc, quên trách nhiệm gia đình. Thường hẹn bạn bè tới vũ trường, hoặc ăn uống  thâu đêm, một đời ăn chơi cờ bạc hoang phí, không hề tiết kiệm tiền bạc. Đối với việc cứu tế người nghèo hoặc việc từ thiện thì lơ là, không đếm xỉa đến. Suốt đời hưởng thụ, sau khi chết, vua địa ngục không thương, phán giao tôi đến ngục này chịu tội, hiện thời đói khát chịu không nổi.

Dương Sinh: Nữ tội hồn này, nét mặt hiện rõ sự thống khổ, đưa ngón tay vào mồm nhai nhai, y như đói khát quá chịu không nổi.

Ngục Quan: Mau vào trong ngục.

Dương Sinh: Mong Ngục Quan nói rõ, tôi thấy tội hồn trong mấy gian nhà ngục, bất luận nam nữ tuy bận đồ đẹp đẽ, nhưng tại sao họ lai như lũ ăn mày bên đường, rên xiết không ngừng, đầu tóc rối bời, nhai ngón tay cho đỡ đói.

Ngục Quan: Phàm người đời phá hai của trời, không tiếc ngũ cốc, tiêu xài hoang phí không biết tiết kiệm. Có tiền chỉ lo tiêu pha hưởng thụ cho riêng mình, không bố thí cho người nghèo khổ, hoặc làm việc công ích. Đàn  ông có tiền thì bỏ bê vợ con nhà cửa, lập tổ uyên  ương ở ngoài sống với vợ bé, tình nhân. Hoặc đàn bà một sớm nổi danh, như ca sĩ hiện nay thì coi chồng mình không ra gì, tự ý ly hôn, hưởng thụ danh vọng giả tạo thế này thế kia. Phàm khi giàu có thì thay lòng đổi dạ, sinh ra nhiều hành vi đê tiện. Sau khi chết tất cả đều sa xuống địa ngục này chịu khổ; mong kẻ hưởng sung sướng, phú quí, vinh hoa ở thế gian, nên bớt chút tiền của giúp người, không nên xài phí cho riêng mình nhiều quá. Nếu không vậy, ăn uống chơi bời thoả thích, phước hết thì hoạ đến. Kiếp này được hưởng vinh hoa phú quí là do kiếp trước tu nhân tích đức mà đước phước báo. Nếu được phú qui nhưng không dâm dục, lại làm điều thiện để tích đức giúp người giải thoát tai nạn, thường làm chuyện "cứu nhân độ thế" hoặc in kinh sách khuyên đời, sau khi chết không những nhân gian lưu truyền tiếng tốt, mà hồn còn được lên cõi cực lạc, được người đời nhang khói.

Tế Phật: Thời giờ đã hết. Dương Sinh ta hãy sửa soạn trở lại Hiền Đường.

Ngục Quan: Nếu nhưng có điều chi thất thố, xin lượng thứ.

Dương Sinh: Thưa vâng. Đa tạ Ngục Quan đã giảng giải rõ ràng rành mạch. Chúng tôi sắp trở lại Hiền Đường.

Tế Phật: Mau lên đài sen... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.

HỒI MƯỜI BA

DẠO CẦU NẠI HÀ THĂM NGỤC VŨ TRÌ

 

Phật Sống Tế Công

Giáng ngày mồng 19 tháng 9 năm Bính Thìn (1976)

Thơ:

Nại Hà kiều hạ tội hồn đa

Chính lộ phất hành trụy võng la

Hợp lý dương tu bồ đề đạo

Tu thân lập đức hoá can qua.

Dịch:

Chân cầu Hà Nại tội hồn đông

Đường thẳng không đi tiềm lưới giăng

Đáng lẽ phải theo lời Phật dạy

Sửa mình nuôi đức hết đao cung.

 

Tế Phật: Các môn sinh của Thánh Hiền Đường đã nhận ra chân lý mà tu đạo, nên dầu khó nhọc vẫn không nản lòng, tinh thần đó thật đáng mừng. Nay được dịp phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký là do Ngọc Hoàng một lần nữa khẩn thiết ra lệnh dạo địa ngục viết nên cuốn sách muôn đời kỳ lạ, công khuyên răn giáo hoá đời đời bất tuyệt, do đó ta rất vui mừng hướng dẫn Dương Sinh dạo địa ngục.

Dương Sinh: Đa tạ sự dạy dỗ của ân sư. Toàn thể môn sinh của bản Hiền Đường đang dâng hiến tất cả tinh thần lẫn vật chất, ra công phục hưng văn hoá đạo đực, in tặng kinh sách dạy điều thiện để phổ biến giáo hoá người đời, cầu nguyện Trời xanh phù hộ để giảm bớt công lao cực  khổ của những bạn cùng tu.

Tế Phật: Có lòng tu đạo bao giờ cũng gặp  hoàn cảnh khó khăn, ta từ trong cõi tối chuyển hoá thiên cơ, để cho các con được thuận buồm xuôi gió. Bữa nay chuẩn bị dạo địa ngục.

Dương Sinh: Thưa, con đã lên đài sen.

Tế Phật: Đã tới, mau xuống đài sen.

Dương Sinh: Thưa đây là đâu? Tại sao tiếng khóc than không dứt? Phía trước có một cây cầu người đi trên cầu đều trượt chân rớt xuống, tiếng kêu khóc vang trời.

Tế Phật: Đây là cầu Nại Hà. Người trần phàm tới khi chết phần lớn phải qua cầu này.

Dương Sinh: Cầu này lắc lư không ngớt, chẳng khác nào loại cầu treo, trên cầu có khá nhiều quỉ đầu trâu, mặt ngựa áp giải tội hồn đến giữa cầu liền đẩy xuống, thật quá tàn nhẫn.

Tướng Quân Giữ Cầu: Vừa nhận  được điện văn của giáo chủ Địa Tạng Vương, được biết Phật Sống Tế Công hướng dẫn Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung trên dương thế xuống thăm bản âm ti để viết sách Địa Ngục Du Ký, hầu khuyên răn giáo hoá người đời, xin tha lỗi cho sự đon tiếp chậm trễ.

Tế Phật: Không sao, không sao. Chính chúng tôi mới làm phiền quí vị.

Tướng Quân: Mời hai vị đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ dẫn quí vị lên cầu.

Dương Sinh: Tôi chẳng dám lên, đứng ở đầu câu nhìn cũng đủ rồi.

Tế Phật: Đừng sợ, hai Tướng Quân trâu ngựa sẽ không đẩy con xuống cầu đâu.

Dương Sinh: Vậy thì được, xin thầy nắm tay con cho thật chặc, cái cầu này đong đưa dữ quá, con cứ sợ té xuống.

Tế Phật: Dĩ nhiên thầy phải nắm chặc tay con, mau lên cầu.

Dương Sinh: Ái a! Ái a! dưới cầu toàn là rắn, hàng mấy vạn con, gồm đủ loại, có con mãng xà lớn bằng  cây cột, há miệng lè lưỡi, nhiều người rớt xuống cầu, bị rắn ăn thịt kêu la thảm thiết, hồn vía tôi cũng lên mây, hết dám ngó. Thầy ơi! Mình về thôi.

Tướng Quân: Xin Dương Sinh đừng sợ, dưới cầu Nại Hà này là hố rắn độc. Phàm những ai tâm địa xấu xa, lường gạt tiền bạc và nhan sắc, gây chuyện thị phi, giết chóc, tạo tai hoạ cho người khác để mua vui. Sau khi chết ruột những kẻ bất nhân đó sẽ hoá  thành những con rắn ác độc này . Tội hồn đi tới cầu Nại Hà tự nhiên tâm hoảng kinh, chân tay bủn rủn, bị hai Tướng Quân trâu ngựa đẩy xuống cầu cho những con rắn độc  đó ăn thịt. Những kẻ rớt xuống cầu cố vùng vẫy để tìm đường thoát , nhưng hễ cựa gậy liền bị độc xà nhai ngấu nghiến.

Dương Sinh: Ôi kinh quá, nhìn thấy rắn độc là hết hồn rồi, nếu như kẻ nhát gan, quỉ đầu trâu mặt ngựa chẳng cần phải đạp, cứ đi tới  giữa cầu tức khắc hôn mê, không còn làm chủ được lục thần, tự động rớt xuống .

Tế Phật: Chúng ta mau vượt qua cầu này, bữa nay tội hồn quá đông khiến cầu đầy ghẹt, kẻ khóc người la thực là thảm thiết, ai bảo họ lúc sống làm chuyện bất lương ác độc, khiến bây giờ đi đứng run rẩy, rớt xuống cầu chịu hình phạt độc xà ăn thịt.

Dương Sinh: Mau đi tới đầu câu, lòng con quá sợ hãi, thì ra cầu Nại Hà là như vậy, bên cầu không có lan can để nắm, đi qua tay lạnh chân run, lại nhìn thấy dưới cầu toàn là rắn độc, khiến người ta lạnh hồn, bủn rủn đôi chân.

Tế Phật: Gan mật con quá nhỏ, ta cho con uống ba viên thuốc định thần, mau uống đi để cho mắt khỏi xanh xao, mồ hôi hết chảy... Mau từ giã Tướng Quân giữ cầu, chúng ta còn phải thăm nơi khác.

Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân giữ cầu đã tận tình hướng dẫn, vì thời giờ có hạn, không lưu lại lâu hơn được.

Tướng Quân: Xin tạm biệt.

Tế Phật: Dương SInh mau lên đài sen, chúng ta đi thăm nơi khác.

Dương Sinh: Con đã sẵn sàng mời thầy lên đường.

Tế Phật: Đã tới nơi, mau xuống đài sen. Ngục Vũ Trì trước mặt là ngục mới thiết lập ở cõi âm, thuộc quyền cai quản của Đệ Nhị Điện.

Ngục Quan: Cung kính đón chào Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiện SInh thuộc Thánh Hiền Đường tới thăm. Tôi vưa nhận được chí dụ của Chúa Công, báo cho biế hai vị thân hành tới thăm bản ngục để viết sách khuyên đời, mời hai vị vào trong xem xét.

Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan. Xin hỏi Ngục Quan tại sao trong ngục lại có ánh đèn màu mờ ảo, tiếng chân nhảy, tiếng khóc than thảm thiết?

Tế Phật: Những kẻ bị giam ở đây lúc còn tại thế làm vũ nữ hoặc ham nhảy nhót, vào trong xem rồi biết.

Dương Sinh: Dạ, bên trong đầy cả nam lẫn nữ. Nam thì già trẻ đều có, bận âu phục chỉnh tề, thiếu nữ trẻ trung mặc  các thứ hàng lựa mỏng manh, đẹp đẽ. Cũng có đủ  các thứ người ngoại quốc, mỗi khi họ bước trên mặt sàn, lập tức kêu la, nhảy cỡn không ngừng, trai gái ôm nhau từng đoàn. Xin hỏi Ngục Quan đó là hình phạt gì vậy ?

Ngục Quan: Phàm tại thế làm vũ nữ không chính đáng, hoặc mượn cớ khiêu vũ để ăn chơi, sau khi chết đều bị giam ở ngục này để họ hưởng thú vui khiêu vũ. Nhưng đến đây thì không được phiêu diêu quên mình, hoặc hưởng trọn thú khoái lạc hương sắc mê hồn nữa đâu. Trong ngục Vũ Trì ( Ao Khiêu Vũ) sàn nhảy được tạo bằng sắt nung đỏ nên rực sáng hừng hực. Nam nữ một khi đạp lên, tức khắc đau đớn vô cùng, khiến phải nhảy cỡn, lúc sống vui chơi khiêu vũ thì khi chết cũng lại nếm hương vị cũ, khó mà quên được. Gan bàn chân của mỗi kẻ bị phỏng sưng phồng, lở lét.

Dương Sinh: Ngục Quan nói rất hợp lẽ đạo. Lúc sống ham khiêu vũ, khi chết cho họ nhảy đã đời, nhưng mỗi thời đại, trào lưu lại khác nhau, khiêu vũ không phải là hoàn toàn xấu, nó cũng có tác dụng làm cho thân thể cùng tâm hồn khoẻ khoắc. Do đó tất cả những kẻ khiêu vũ đều  phải tới đây chịu khổ  hình thì hoá ra luật pháp ở cõi âm chẳng thiên lệch lắm sao?

Ngục Quan: Tôi đã nói rõ, không phải tất cả những người ưa khiêu vũ đều bị đầy ở đây. Kẻ bị phạt ở địa ngục là vì lúc còn sống muốn khiêu vũ để ăn chơi, hẳn là không phải lối khiêu vũ cốt để cho thân thể khỏe mạnh mà là đam mê nữ sắc. Con gái thì ham giao du rộng, đem thân cho người ta ôm ấp kiếm tiền một cách vô liêm sỉ. Sau khi khiêu vũ xong còn bằng lòng để cho khách dẫn ra khỏi vũ trường tìm nơi trao ân đổi ái, hoặc là lúc còn sống không vâng lời cha mẹ, đến những khiêu vũ trường sa đoạ, vui chơi nhảy nhót, hoang dâm vô độ. Nếu khiêu vũ để cho thân thể khỏe mạnh, tâm thần minh mẫn bản ngục đâu có xử phạt. Kẻ bị phạt giam vào ngục là kẻ dâm ô, làm thương tổn phong hoá, khuyên người đời đem tinh lực, tiền tai dùng vào việc giải trí lành mạnh, nếu không sau khi chết sẽ bị giải  tới "Ao Khiêu Vũ Địa Ngục" chịu cực hình.

Dương Sinh: Nói thế mới hợp lẽ đạo, nếu không thời đại ngày một thay đổi, cứ ưa theo trào lưu mới, nước ta cũng có thuật làm cho thân thể khoả mạnh, người ngoại quốc cũng có lối của họ. Kẻ thụ hình tại địa ngục là mượn danh khiêu vũ để làm chuyện bất chính.

Tế Phật: Bữa nay thời giờ đã cận, thầy trò mình phải trở lai Hiền Đường. Đa tạ Ngục Quan  đã chỉ dạy tỏ tường. Dương Sinh mau lên đài sen.

Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Cám ơn Ngục Quan đã chỉ rõ. Con đã sẵn sàng.

Tế Phật: Trở về Hiền Đường... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống dài sen, hồn phách nhập thể xác.


.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 3
C-STAT