Snack's 1967
Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...
Truyện tâm linh

Những Chuyện Huyền Bí


Cách đây vài ngày tôi đọc được một câu chuyện thật như sau:

Có một người đàn bà, hôm đó là ngày để thăm viếng mồ của người bà con. Trước khi đi, bà thay đồ và mặc một bộ đồ khác may theo kiểu thể thao cho thoải mái nhưng không có túi, vã lại không muốn mang theo bóp cho nên bà mới bỏ bằng lái xe vào một phong thư nhỏ và dán lại; sau đó bà mới để vào bên trong áo lót của mình và lái xe đến nghĩa địa cách đó không xa. Khi đến nghĩa địa bà đặc bó hoa lên ngôi mộ khấn vái nói vài lời với người chết xong thì đi về.

Trở về nhà được vài tiếng thì điện thoại reo, bà bắt lên nghe giọng của một người đàn ông hỏi bà có phải bà tên là S..... và họ là M. không, thì bà trả lời đúng rồi nhưng ông hỏi để làm gì. Người đàn ông bên đường dây kia mới nói rằng: "Tôi là cảnh sát. Trên tay tôi đang cầm cái bằng lái xe của bà..." Ông chưa nói dứt câu thì bà ta cắt ngang: "Xin lỗi ông tôi không có làm mất bằng lái xe. Có lẽ ông lầm rồi đó." Nhưng ông cảnh sát lại lập lại câu hỏi như lần trước và còn hỏi thêm rằng có phải bà đang ở địa chỉ này không, thì bà ta trả lời đúng rồi nhưng tôi đâu có làm mất bằng lái. Ông ta hỏi tiếp: "Vậy bằng lái của bà, bà để ở đâu?" Bà ta kêu ông cảnh sát chờ mình một chút rồi bà đi vào phòng ngủ lấy phong thư để trên bàn phấn và xé ra để lấy bằng lái xe của mình, nhưng bà ta không thấy bằng lái của mình đâu hết, nó đã biến mất tự bao giờ. Bà ta quá đỗi ngạc nhiên, vội vã nhấc điện thoại lên và hỏi ông cảnh sát rằng ông đã thấy bằng lái xe của tôi ở đâu thì ông trả lời: "Tôi đã lượm được gần nghĩa địa trên đường XXX..."

Bà ta rất lấy làm ngạc nhiên tại sao mình bỏ bằng lái vào phong bì và dán lại làm sao mà nó có thể rớt ra ngoài được; hay là ... khi nghĩ đến đây cả người bà như có một luồng điện lành lạnh chạy khắp toàn thân...

Khi đọc câu chuyện thật này thì thấy nó rất giống câu chuyện của mình, để T. kể cho các bạn nghe nha:

Ngày xưa khi đi học má ít khi nào cho tiền lắm, nhưng hôm đó, có lẽ gần Tết, nên má cầm một xấp tiền mới và đưa cho T. một tấm giấy 20 đồng tiền Cộng Hòa (màu trắng hồng có vẽ những lằn đỏ). Ðược má đưa cho tờ 20 đồng mới tinh còn thơm phức mùi giấy mới, T. vui mừng lắm xếp nó lại làm ba rồi bỏ vào túi quần tây và tự nói với mình rằng sẽ để dành tiền mới này, nếu gặp cái gì ở trong trường cho dù có thích cũng không mua. Khi bỏ tiền vào túi xong, cầm cái cập táp T. đi nhanh đến trường. Trường nằm cách nhà hơi xa T. phải đi bộ cả nửa tiếng đồng hồ mới đến. Có hai con đường dẫn đến trường tụi học trò thường gọi là ngõ trong và ngõ ngoài. Hai ngõ này dài bằng nhau nhưng ngõ trong mát hơn ngỏ ngoài, vì ngõ ngoài có đường tráng nhựa cho xe cộ chạy nhưng lại không mát bằng ngõ trong. Quí vị cũng biết thời tiết bên Việt Nam rất là nóng nên T. thích đi ngõ trong hơn, mặc dù ngõ trong hơi vắng vẻ, hai bên đường toàn là những cây hoa dại và cây nhãn lòng mọc um tùm, rồi giữa đường còn có một cái nghĩa địa nhỏ có khoảng mười mấy hai chục ngôi mộ, ở trong góc của nghĩa địa đó có một cây đa già thật lớn, dưới gốc cây đa có một ngôi miếu nhỏ, mỗi lần đi ngang đây là T. bước thật nhanh. Không phải vì mấy ngôi mộ của người chết mà là cây đa và cái miếu nó làm cho T. sợ mỗi khi nhìn, nếu trời mà âm u là T. sẽ không dám đi ngõ trong, nhưng hôm đó trời nắng cho nên đi ngõ trong đi cho mát.

Trên đường đi đến trường T. lúc nào cũng sờ vào túi quần của mình xem tiền còn nằm trong túi không khi tới trường cũng vậy cứ sờ vào túi quần của mình hoài. Khi tan trường ra về thì T. cũng theo ngõ trong mà về và T. đã sờ vào túi quần của mình lần chót xem tiền có rớt ra ngoài khi mình chạy nhảy ở trường không, thì T. vẫn còn thấy tờ giấy tiền nằm ở đó nên cũng yên tâm.

Về đến nhà T. thọt tay vào túi quần để lấy tiền cất vào tủ nhưng tiền đâu không thấy mà chỉ thấy trên tay mình một bao nhựa màu trắng nhỏ trong đó có một cục kẹo và một đôi bông tay làm bằng nhựa hình chiếc lá màu hồng. Lúc đó T. ngạc nhiên đến sững sờ không biết tại sao cái bịt này lại nằm trong túi mình, mình đâu có mua nó... chắc có lẽ ai móc túi mình lấy tiền rồi... nhưng mà sao họ lại để cái này vào đây để làm gì..., nhưng trên đường về mình đâu có gặp ai??? Lúc đó T. bực mình vì tờ giấy mới 20 đồng của mình bỗng dưng bay đâu mất, cả ngày T. cứ gãy đầu suy nghĩ mãi nhưng không tìm được câu trả lời.

Câu chuyện này cho đến nay vẫn là một điều huyền bí đối với T.

Sự Ma Quái Từ Bàn Cầu Cơ Vẫn Còn Hiện Hữu


Tôi đã vô tình mời một con ác quỷ vào nhà qua sự cầu cơ. Tôi nhớ đêm hôm đó ...

Trước tiên anh em chúng tôi dùng thử một sợi dây gọi là psychic device nhưng không được kết quả gì, nhưng sau đó cái kim chỉ dẫn trên bàn cầu cơ bỗng nhiên chuyển động. Ðiều đầu tiên bàn cơ cho chúng tôi biết thông điệp được gởi đến từ một người bên kia thế giới tên Seth. Sau đó tôi biểu nó làm vài hiện tượng siêu thiên nhiên để chứng minh rằng nó là thật, nó thật sự hiện hữu và kết quả là sự sợ hãi và hoảng hốt của chúng tôi... vì cái bàn cơ đã cho chúng tôi biết rằng ông nội của một người bạn thân của tôi sẽ chết trong vòng một tuần... tiếp theo đó là cái đèn treo trong phòng bắt đầu lắc lư thật mạnh và tiếng chuông đồng hồ reo lên không ngừng... căn phòng trở nên lạnh ngắt như là nước đá làm chúng tôi run lên cầm cập mặc dù cái nhiệt kế trong phòng chỉ đứng ở 70 độ... rồi mùi hôi thúi của xác chết tràn ngập cả căn phòng làm chúng tôi vừa nghẹt thở vừa ho lên sằn sặc.

Sau một vài phút, tiếng động bỗng nhiên ngưng bặt. Căn phòng lúc này lặng yên như tờ không khác gì nơi nghĩa địa vào giữa đêm khuya. Lúc đó chúng tôi sợ hãi nhìn nhau rồi không ai nói với ai lời nào đều đứng dậy cùng một lúc đi đến mở tung các cánh cửa sổ để mùi hôi thúi bay ra ngoài. Sau đó chúng tôi nói nhau rằng đừng kể chuyện này cho ai biết.

Thế rồi một tuần sau, ông nội của một người bạn thân của tôi qua đời như bàn cơ đã dự đoán! Rồi từ đó, lâu lâu cái đèn treo trong phòng của tôi lại lắc lư, rồi cả căn phòng lạnh ngắt và mùi hôi thúi lại kéo đến. Ðến một hôm, không thể chịu đựng được nữa nên tôi đem cái bàn cầu cơ liệng vào thùng rác. Sau đó, tôi đã đem chuyện này kể cho má tôi nghe. Sau khi nghe xong, bà ta mới nói với tôi rằng khi đã vướng vào bàn cầu cơ thì sự ma quái của nó sẽ hiện hữu mãi mãi.

Cho đến ngày nay, những tiếng động king hoàng và mùi hôi thúi trong căn phòng này vẫn còn tồn tại.

* Dịch từ National Examiner, by Robert Stamper.

Hai Ngày Kinh Hoàng

Nhà của bạn tôi nằm hơi xa thành phố, chung quanh là những cánh rừng hoang vu ít người lui tới. Vì có công việc phải đi xa và không có bà con thân thuộc ở gần nên anh đã nhờ tôi đến trông chừng vài ngày. Căn nhà này được xây vào khoảng năm 1998 nằm trên một ngọn đồi gần West Union Ohio.

Tôi đến đó trời đã sụp tối. Khi vừa vào nhà là bạn tôi đã gọi về căn dặn tôi phải làm gì trong những ngày anh ta vắng mặt. Vừa nói chuyện xong gác điện thoại xuống, tôi nghe có tiếng cọc cọc nhỏ như tiếng gõ cửa. Có lẽ là cô hàng xóm ở cách đây gần một cây số, vì tôi nghe người bạn (chủ ngôi nhà này) nói rằng cô ta thường đi đến từng nhà để nói chuyện ngẫu nên tôi nghĩ như vậy. Nhưng khi mở cửa tôi không thấy ai, chắc là tiếng của những con thú rừng quanh đây hay là những con chim làm tổ trên cây lâu lâu nó lấy cái mỏ mổ vào thân cây và gây ra tiếng cọc cọc; tôi nghĩ vậy rồi đóng cửa lại. Sau đó có tiếng gõ cọc cọc ba lần như vậy, khi mở cửa ra tôi lại không thấy ai. Có lúc tôi khép hờ cửa chừa khoảng một gang tay và núp ở đằng sau cánh cửa xem có ai đến gõ không, tiếng gõ cửa lại đến nhưng không có ai gõ, hình như tiếng cọc cọc đó phát ra từ cánh cửa. Lúc đó tôi không có sợ mà chỉ cảm thấy hơi lạ thôi. Rồi không còn để ý đến cái tiếng cọc cọc đó nữa, tôi ngồi trên ghế sa lông mở tivi lên xem chương trình khoa học thì bỗng dưng, lúc đó đúng mười giờ hai phút, cái máy hâm đồ ăn trong bếp tự động mở lên. Tôi vội đứng dậy, lúc này trong bụng hơi lo vì sợ có người khác đang ở trong nhà với mình; tôi nhìn xung quanh nhà bếp xem xét không thấy ai nên tôi đến cái máy hâm đồ ăn bấm cái nút clear rồi trở ra phòng khách xem tivi tiếp. Chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay cho đến khi tôi nghe một tiếng còi hụ lớn khủng khiếp đánh thức dậy. Khi mở mắt ra tôi thấy xung quanh mình tối om mặc dù tôi nhớ khi đi ngủ cái tivi còn mở, và bên cạnh đó còn có cây đèn màu vàng mà tôi đã mở lên từ khi mới bước vào nhà. Nhưng tiếng còi hụ đã ngưng khi tôi vừa tỉnh dậy. Bây giờ, mọi thứ đều tối thui làm tôi cũng hơi giật mình một chút nhưng vì vẫn còn buồn ngủ nên ráng mò từng bước vào phòng mà bạn tôi đã dành riêng cho tôi. Khi dò dẫm từng bước vào phòng ngủ, tôi đi ngang qua một cái đồng hồ bằng điện tử treo trên tường, lúc đó tôi thấy đồng hồ chỉ 1:15 am.

Ngày hôm sau mọi chuyện đều diễn ra bình thường và tối đó tôi đã đánh một giấc cho đến sáng. Nhưng ngày thứ ba, đúng 3:12 chiều, tôi vừa về (tôi ra ngoài để những làm công việc mà bạn tôi đã nhờ) tới nhà tiếng cọc cọc lại trỗi lên. Tôi cố gắng không để ý đến nó cho đến khi chịu hết nổi, tôi mở cửa ra và lấy cục đá chận nó lại lúc đó tiếng cọc cọc mới chịu ngưng. Ðến 5 hay 6 giờ khi cánh cửa bỗng dưng tự động đóng cái rầm một cái và tiếng cọc cọc lại vang lên. Tôi không thể chịu đựng được cái tiếng này nữa nên bỏ đi ra ngoài tìm một nhà hàng ở gần vùng đó để ăn cho đã đời.

Khi trở về thì đã 8 giờ đêm, tôi không còn nghe gì nữa, cái tiếng cọc cọc hình như đã ngưng rồi, có lẽ nó đang nghĩ giải lao. Khoảng 10:O2 cái máy hâm đồ ăn lại tự động mở lên. Tôi xuống nhà bếp tắt cái máy rồi suy nghĩ không biết cái máy này có để giờ tự động không, hễ cứ 10:02 là nó mở lên.

Khoảng 12 giờ khuya là giờ kinh hoàng nhất. Trước tiên là những cây đèn trong nhà bỗng dưng tắt hết một lượt. Rồi kế tiếp là tiếng cọc cọc vang lên không những ở nơi cánh cửa mà nó còn vang lên chung quanh nhà nữa. Ồ! Lúc đó tôi sợ run lên nên vội nhấc điện thoại lên gọi cảnh sát và gọi luôn cả người hàng xóm. Tôi nói với người hàng xóm của tôi rằng có cái gì đó ở ngoài nhà của thằng bạn, nó đã làm tôi sợ muốn chết. Người hàng xóm nói với tôi rằng ông ta sẽ đến nhưng phải mất 20 phút. Trong khi tôi đang nói chuyện với người hàng xóm thì tiếng cọc cọc đó từ từ lớn dần đến nỗi người đầu dây bên kia cũng có thể nghe được. Tiếng động đó thay đổi liên hồi giống như có nhiều người đang đứng ở ngoài đánh mạnh vào tường. Những tiếng rầm rầm có khi thay đổi nhịp và lâu lâu nó ngừng lại một vài giây. Còn những cây đèn và đồ điện ở trong nhà cứ tự động mở và tắt. Tôi mở đèn lên vào nhà bếp lấy một con dao và ngồi ở dưới sàn nhà bếp đợi cảnh sát và người hàng xóm của tôi đến. Ngay lúc đó máy hâm đồ ăn lại mở lên, rồi đến tivi, và ngọn đèn ở phòng khách tất cả cùng bật lên một lượt, ngay lúc này tim tôi đập thình thịch mặc dù ngày xưa không bao giờ tin vào ma quỷ nhưng bây giờ tôi cũng phải run sợ dưới những sự kiện lạ lùng này. Khoảng 15 phút sau tôi thấy ánh đèn xe bên ngoài có lẽ là cảnh sát cho nên đi thẳng đến cánh cửa chính và cầm cái nắm cửa từ từ mở ra. Khi mở cửa ra, tiếng động chợt ngưng hẳn, nhưng đèn trong nhà vẫn còn chớp tắt. Lúc đó tôi thấy ông cảnh sát đang đi đến, ông ta mới hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, và tôi kể hết mọi sự cho ông ta biết. Sau khi nghe xong, ông ta nhìn tôi với cặp mắt kỳ hoặc rồi đi xung quanh nhà xem xét.

Sau vài phút người bạn hàng xóm của tôi lái xe đến, trên tay còn cầm một cây súng. Ông cảnh sát thấy vậy mới nói rằng "không cần đến nó đâu"... Rồi ông cảnh sát hỏi tôi tại sao lại ở đây? Tôi đến đây để làm gì v.v.... Tôi kể vắn tắc câu chuyện là người bạn đi xa nhờ tôi đến đây coi chừng nhà dùm. Khi tôi vừa mới dứt lời thì tất cả đèn trong nhà đều chớp một cái rồi tắt trong nhà trở thành tối om. Lúc đó những tiếng động lại bắt đầu trỗi dậy và tiếng còi hụ lạ lùng vang lên từ trong khu rừng gần bên. Ông cảnh sát cũng hơi giật mình vì những tiếng động quái lạ đó vì vậy ông nói với tôi nên đi theo ông vào thành phố. Tôi không cần suy nghĩ gì thêm đi đến đóng sầm cái cửa lại và cũng không thèm khóa vội đi theo ông cảnh sát. Sáng hôm sau, tôi gọi điện thoại cho người bạn (chủ căn nhà) và kể hết cho anh ta nghe những chuyện đã xảy ra cho tôi trong mấy ngày nay. Sau khi nghe xong anh mới nói với tôi rằng anh ta cũng nghe những tiếng cọc cọc như vậy ngoài những tiếng cọc cọc đó ra không còn chuyện gì kỳ lạ xảy ra nữa, cái máy hâm đồ cũng không có tự động mở lên. Tối hôm đó anh ta trở về, tôi cùng anh ta về căn nhà đó. Anh ta mở khóa nhưng không đẩy cửa vào được nên hai đứa tôi phải dùng sức phá cánh cửa cho nó sập xuống. Sau khi cánh cửa sập xuống chúng tôi đều hết sức kinh ngạc vì những cái ghế, cái bàn... kể cả cái máy hâm đồ... đều nằm ngay phía sau cánh cửa.

Khi thấy cảnh tượng này anh ta không dám ở đó thêm một ngày nào nữa nên vội dọn đồ đạc ra khỏi nhà và đề bảng bán. Nhưng đến bây giờ căn nhà đó vẫn chưa có ai mua.

Derick W.

Cầu Cơ

Vào một ngày cuối tuần, tôi và một người em gái sinh đôi cùng với hai người bạn khác nữa cùng đến nhà của người bạn tên Nga chơi và ở lại ngủ qua đêm. Cả tuần qua, Nga lúc nào cũng nhắc đến chuyện tìm được một bảng Ouija (bàn cầu cơ), rồi rủ chúng tôi cùng chơi thử vào cuối tuần này. Lúc đầu tôi rất do dự không biết có nên chơi hay không, tại vì hai chị em tôi có một chút... không biết nói làm sao... như là mấy người gọi là psychic đó, họ có thể biết trước điều gì sẽ xảy ra, thì chúng tôi cũng vậy; với lại tôi cũng không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra cho chúng tôi và cho các bạn của tôi. Bởi vì có nhiều lần tôi nghe được nhiều chuyện liên quan đến ma nhập bởi cầu cơ nên tôi sợ, nhưng mấy người bạn cứ nói tới lui cho nên tôi gật đầu đồng ý. Hôm đó chúng tôi chuẩn bị và đợi trời tối rồi chúng tôi sẽ mạo hiểm.

Tôi nghĩ đây là lúc tôi nên kể về chuyện Nga đã tìm được bàn cầu cơ này ở đâu. Nga và má của cô ấy tìm được bàn cầu cơ này trong một cái tủ trên lầu khi họ mới dọn vào nhà. Cái bàn cầu cơ tuy đã cũ nhưng còn rất đẹp; nó được điêu khắc rất công phu với một la bàn bằng gỗ và một hộp kiếng bên trong để mở ra nhìn giống như một thứ đồ cổ chứ không giống như những cái bàn cầu cơ bằng nhựa mà quý vị có thể mua tại các cửa tiệm bán đồ chơi. Cái tủ mà họ tìm được bàn cầu cơ, nằm trong một căn phòng như phòng dành riêng cho một đứa con nít, vì trên tường ở trong phòng có dán giấy hình những chiếc tàu hành tinh (spaceships) đang bay ra ngoài không gian, ngoài ra còn có vài món đồ chơi hư hoại khác cũng được để ở trong tủ đó. Căn nhà của Nga vẫn còn mới có hai tầng lầu sơn màu vàng và trắng nằm trong một khu dân cư rất tốt. Căn nhà này được xây cách đây khoảng 10 năm, và chỉ có một đời chủ trước đó mà thôi .

Còn phòng của Nga thì nằm trên lầu, nhưng không phải cái phòng tìm được bàn cầu cơ. Căn phòng tìm được bàn cầu cơ bây giờ thành phòng làm việc vì diện tích của nó quá nhỏ...

Bây giờ trở lại ngày hôm đó, khi trời vừa tối, như quý vị biết, chúng tôi tắt hết đèn rồi đóng cửa phòng lại (má của Nga biết chúng tôi sẽ cầu cơ nhưng bà ta làm lơ như không có chuyện gì) đốt vài cây nến lên để chuẩn bị, sau đó chúng tôi còn để sẵn một cây đèn bin để khi nào có chuyện gì thì dùng. Chị em chúng tôi và Nga cùng để tay lên bàn cầu cơ. Lúc đó tôi thật là ngu ngốc không biết để tay làm sao, mấy người bạn và người em sinh đôi của tôi phải chỉ cách để tay như thế nào và làm cách nào để tập trung tinh thần vào bàn cầu cơ. Tôi làm theo. Sau khi chúng tôi đặc câu hỏi không bao lâu thì nhận được sự phản ứng ngay. Thật là kỳ lạ, cách "hồn ma" này trả lời như là nó biết được tất cả mọi chuyện về chúng tôi mà không ai khác biết đến. Sau khi hỏi vòng vo một hồi thì chúng tôi chuyển sang chuyện tương lai. Một trong những người bạn của chúng tôi hỏi: "Xin nói cho chúng tôi biết những gì sẽ xảy ra cho chúng tôi ở tương lai."

Chúng tôi liền nhận được những câu trả lời rất bình thường như là lập gia đình, có con cái, có việc làm và nhà cửa v.v... Bỗng nhiên căn phòng trở nên lành lạnh, mặc dù đang là mùa hè, trong nhà có mở máy lạnh nhưng nhiệt độ xuống thấp rất nhanh. Bàn cầu cơ bắt đầu di chuyển nhanh hơn, hình như là nó đang đánh vần chữ gì đó và nó cứ lập đi lập lại chữ đó hoài. Tôi sợ quá định lấy tay ra nhưng mấy người bạn cứ năn nỉ xin tôi đừng làm vậy, vì họ đang thấy hào hứng nếu tôi lấy tay ra có thể cuộc chơi sẽ chấm dứt, cho nên tôi đành chịu trận. Tôi và em gái tôi đều cảm thấy hồi hộp. "Hồn Ma" mới, chúng tôi biết hồn ma này mới vì chúng tôi thấy được nhiệt độ trong phòng thay đổi và cái cảm giác lạ lùng bao trùm lên người tôi, nó đã đánh vần từng chữ: "ÐI RA, LỬA CHÁY, LỬA CHÁY". Ðiều này thật sự làm tôi sợ muốn chết, tôi vội lấy tay ra làm mất sự liên lạc giữa hồn ma và chúng tôi. Lúc đó, Nga giận tôi, tại vì cô ấy muốn hỏi thêm vài câu hỏi nữa liên quan đến những chữ này, còn tôi lúc đó thì chỉ muốn rút tay ra. Tôi bắt đầu thấy đau bụng và nhức đầu dữ dội, không hiểu tại sao tôi muốn đi ra khỏi nhà Nga ngay lập tức. Tôi vội điện thoại cho má của tôi đến rước chúng tôi về. Còn những người bạn khác thì ngủ lại nhà Nga đêm hôm đó.

Ngày hôm sau gặp lại mấy người bạn, tụi nó gọi chúng tôi là thỏ đế... Mặc kệ tụi nó muốn gọi chúng tôi là gì thì gọi, chúng tôi không màng vì về tới nhà tôi cảm thấy cái đầu của mình đỡ nhức. Mặc dù khi về đến nhà trời không có khuya lắm nhưng tôi muốn đi ngủ liền... Phải công nhận rằng lúc đó tôi thấy trong người rất là mệt.

Tuần sau, Nga lại gọi điện thoại rủ chúng tôi qua nhà cô ấy ngủ và chơi cầu cơ tiếp. Tôi vội từ chối, rồi nhìn đứa em sinh đôi xem phản ứng của nó ra sao; nhưng khi tôi nhìn nó, nó lại không nói gì mà chỉ nhìn tôi nhăn nhăn cái mặt rất là kỳ quặc; vì vậy tôi trả lời với Nga là hai chị em của chúng tôi sẽ không đi. Tôi gác điện thoại xuống và hỏi Kim (em sinh đôi) chuyện gì mà nhăn mặt vậy, nó mới nói rằng: "Khi nhìn chị, em thấy có một ngọn lửa sẹt ngang qua mặt chị." Ðiều này đã làm tôi lo lắng rất nhiều, vì tôi có linh tính rằng có chuyện gì đó không may sẽ xảy ra. Tôi muốn gọi điện thoại cho Nga và kêu cô ấy đừng dùng bàn cầu cơ nữa, nhưng tôi đã đổi ý, vì có nói tụi bạn sẽ không tin có thể còn cho rằng chúng tôi điên nữa.

Vài ngày trôi qua, chúng tôi không nghe tin tức gì về Nga, trong lòng không yên nên tôi đành cầm điện thoại lên gọi cho bạn ấy. Nhưng đường dây đã bị cúp rồi. Sau đó, tôi vội gọi đến một người bạn quen thân với Nga ở cách đó vài căn và biết được một chuyện rất là kinh hoàng. Nhà của Nga đã bị cháy vào đêm hôm trước. Bạn ấy và cả gia đình đều thoát nạn, hiện giờ cả gia đình đang ở tại nhà bà ngoại. Tôi ghi số điện thoại bà ngoại của Nga xuống rồi gọi đến đó ngay. Phần sau đây là cô ấy kể lại cho tôi nghe.

Trong khi cả nhà đang ngủ, má của cô ấy bỗng dưng ngửi được mùi khói. Bà ta ngồi dậy và choàng lên người một chiếc áo khoác để ra ngoài coi có chuyện gì không. Khi vừa mở cửa phòng ra, bà ta thấy từng làn khói dầy đặc bay ra từ phòng làm việc (nơi tìm được bàn cầu cơ). Phòng này nằm đối diện với phòng Nga chỉ cách một hành lang. Bà ta sợ quá chạy vào phòng gọi chồng dậy, rồi hai người chạy đến phòng của Nga đánh thức bạn ấy dậy, rồi ba người vội chạy xuống cầu thang gần đó ra bên ngoài qua nhà hàng xóm mượn điện thoại gọi cho sở cứu hỏa. Xe cứu hỏa đến nhưng không chữa lửa được... Và ngọn lửa đó đã thêu hủy gần hết cả căn nhà.

Sau này họ biết được nguyên do cháy nhà là... phần này tôi là ghét nhất khi nói đến... người ta để là "unknown" (không biết). Không ai tìm ra được nguyên nhân cả, nhưng họ cho biết là nó bắt nguồn từ đâu. Chắc quý vị cũng có thể đoán ra được rồi phải không? Nó bắt nguồn từ trong tủ để cái bàn cầu cơ. Ðiều kỳ lạ nhất là các đồ chơi để trong tủ đều bị cháy rụi chỉ có cái bàn cầu cơ là còn nguyên vẹn không bị một dấu vết cháy nào, những người chữa lửa đã tìm được nó trong đống tro tàn. Nga và má của bạn ấy đem cái bàn cầu cơ này liệng vào thùng rác. Sau đó họ không bao giờ thấy cái bàn cầu cơ này nữa. Tôi hy vọng rằng cái bàn cầu cơ này đừng rơi vào tay ai...



.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 2
C-STAT