Pair of Vintage Old School Fru
Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...
Truyện tâm linh

Ma Nhập Vì Cầu Cơ


Gần đây nhiều người trong ở Hoa Kỳ bắt đầu biết đến việc cầu cơ. Những bàn cầu cơ (Ouija) được bày bán khắp mọi nơi như là một trò chơi giải trí, nhưng cơ có lên không thì tôi không có biết và tôi cũng không muốn thử vì tôi đã chơi và biết sự nguy hiểm tai hại của sự cầu cơ như thế nào rồi...

Ðó là những ngày tháng dài lê thê tại trại tỵ nạn nằm trên hòn đảo nhỏ bé của Indonesia và tại nơi này T. đã quen biết một người chuyên môn chơi cầu cơ. Mỗi ngày khi màn đêm vừa buông xuống cả đám con nít kéo nhau tụ hợp lại để cầu cơ. Khi cầu, cơ lên rất là mau nhưng đa số là không được chính xác, tụi này thường hay nói đùa cơ này chắc là người Indô nên không biết tiếng Việt Nam. Sau nhiều đêm cầu cơ, thì T. thuộc lòng những câu thơ để gọi hồn, và cũng vì tò mò cho nên T. rủ vài người bạn tìm những nơi kín đáo một chút để chơi và để hỏi những câu hỏi riêng tư... như những câu hỏi có liên quan đến tình cảm đó mà.

Cầu cơ riết rồi ghiền. Lúc đầu chỉ T. chỉ cầu buổi tối thôi nhưng sau này cả ban ngày cũng cầu cơ nữa, như là có mãnh lực nào đó nó lôi cuốn làm mình mê luôn. Cho đến một hôm...

Hôm đó khoảng 2 giờ trưa, tôi cùng với một người bạn đang nằm chuyện trò trong một căn gác được dựng lên chỉ để ngủ trưa chứ không có ai ngủ ở đó vào ban đêm, thì bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa. Tôi vội leo xuống giường mở cửa ra thì không thấy ai hết, vừa đóng cửa lại thì nghe tiếp, khi mở cửa ra thì lại không có ai. Tức quá tôi đứng ở ngay cửa chờ hễ vừa nghe tiếng gõ thì mở cửa ra liền. Khi đứng không được bao lâu thì nghe tiếng gõ cửa nữa, tôi liền mở cửa ra thì thấy thằng em họ của con nhỏ bạn mới 12 tuổi đứng trước cửa nhăn răng cười hì hì. Cả hai chúng tôi la cho nó một mách, nó không sợ mà còn chọc tụi tôi nữa: "C. chỉ nhát hai chị coi hai chị có sợ không?" Lúc đó bỗng nhiên tôi chợt nhớ tới việc cầu cơ nên hỏi nên con nhỏ bạn và thằng em họ có muốn chơi không, thì cả hai đều trả lời "muốn". Tôi lấy tờ giấy đã vẽ sẵn hai mươi mấy chữ cái ra, dưới những chữ cái đó tôi viết thêm 4 chữ nữa là MA, QUỈ, THẦN, THÁNH, và dưới 4 chữ này tôi vẽ một vòng tròn và đề chữ THĂNG ở trong đó. Sau đó, tôi hỏi con nhỏ bạn có đồng tiền lẻ nào không để đặc vào cái vòng tròn. Con nhỏ bạn lụt trong giỏ một hồi tìm được một cái đồng tiền lớn khoảng 25 cents bên này. Xong xuôi tôi lấy đồng tiền đặt vào vòng tròn và lấy 3 cây nhan để trên kệ gần đó đốt lên. Mặc dù con nhỏ bạn không tin vào chuyện cầu cơ, nhưng nó cũng muốn để tay lên thử xem. Khi cầu cơ chỉ có tôi và con nhỏ bạn để tay lên đồng tiền mà thôi, còn thằng em họ chỉ đứng đó nhìn.

Sau khi đốt nhan, tôi đọc 4 câu thơ gọi hồn, vừa đọc xong thì đồng tiền nằm trong vòng tròn bắt đầu nhút nhích khi đó con nhỏ bạn cũng bắt đầu khúc khích cười tại vì nó tưởng tôi đẩy đồng tiền, nhưng tôi nói là tôi không có làm và dặn nó rằng đừng có rút tay giữa chừng. Vì tôi nghe nói rằng đang cầu cơ nếu rút tay ra sẽ bị nguy hiểm, tôi chỉ biết vậy thôi. Sau đó, tôi đọc lại 4 câu thơ gọi hồn một lần nữa, và lần này đồng tiền di chuyển nhanh hơn. Tôi chưa kịp đặc câu hỏi thì con nhỏ bạn bỗng rút tay ra khỏi đồng tiền và phát cười lớn, tiếng cười nghe rất là rùng rợn. Sau đó, nó chăm chăm nhìn tôi và đứa em họ với hai cặp mắt đỏ ngầu rồi lấy tay chỉ thẳng vào chúng tôi:

- Tao lên rồi sao tụi bây không hỏi. Tiếp theo là một tràn cười quái đảng. Cười xong con nhỏ bạn nằm dài xuống như là ngủ.

Lúc này tôi sợ đến xanh mặt, bạn tôi đã bị ma nhập, rồi ba chân bốn cẳng tôi nắm tay C. phóng thẳng ra khỏi cửa. Ra ngoài tôi rất là sợ và hồi hộp, vì nếu ba của bạn tôi biết được chuyện này chắc là chết. Nhưng tôi chợt nhớ ra một điều, ngày xưa tôi có nghe ai đó nói rằng khi người nào mà bị ma nhập thì đánh họ ba cái thật mạnh để con ma xuất ra, thế nên tôi làm ngay. Từ từ tôi đẩy cửa và nhìn vào trong, bạn tôi vẫn còn nằm yên ở đó, tôi mới nhè nhẹ bước từng bước đến bên giường và đánh ba cái thật mạnh vào chân, nhưng không thấy động tĩnh gì tôi lại đánh ba cái nữa. Ba cái đánh sau, tôi cố gắng đánh thật mạnh đến nỗi cái tay đỏ xưng lên, vừa đánh tôi vừa kêu:

- H., H., tỉnh dậy mau.

Lúc này con nhỏ bạn mới từ từ mở mắt ra rồi lồm cồm ngồi dậy, nó ngớ ngẩn hỏi:

- Ủa. Hết chơi rồi sao?

Tôi kể lại sự việc đã xảy ra cho bạn tôi nghe. Nghe xong bạn tôi nói rằng khi cơ đang lên bỗng dưng nó thấy buồn ngủ quá nên nằm xuống ngủ và mơ thấy mình đang đứng giữa nghĩa địa, đang loay hoay tìm lối ra thì nghe có người kêu tên mình nên giựt mình mở mắt thì thấy tôi và C. đang đứng ở đó. Lúc đó, tôi chợt nhớ ra rằng là mình đã quên hỏi con nhỏ bạn khi bị đánh có đau không, vừa hỏi tôi vừa kéo cái quần của con nhỏ bạn lên thì thấy nơi tôi đánh in mấy dấu ngón tay còn đỏ lòm. Khi đó bạn tôi mới tin những gì tôi nói là sự thật. Còn C. em họ của con nhỏ bạn nãy giờ như người mất hồn bây giờ mới thốt lên được mấy tiếng:

- Chị H. hồi nãy chị làm em sợ quá chừng.

Rồi ba đứa chúng tôi phá lên cười thật tươi.

Từ đó mỗi lần nghe ai hỏi hay nhắc đến việc cầu cơ là T. sợ rồi. Suốt cuộc đời còn lại T. sẽ không bao giờ đụng đến cái bàn cầu cơ nữa.

Búp Bê Ma

Chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Những sự kiện lạ lùng như những tiếng động, những bước chân đi, những bóng đen ẩn hiện và đồ đạc trong nhà tự động dời chỗ v.v..., đã quá quen thuộc trong căn nhà tôi đã lớn lên.

Căn nhà này, được xây vào năm 1937 trong một vùng cổ xưa của Louisville thuộc tiểu bang Kentucky gần con sông bùn lầy lớn tên là Ohio River, có hai tầng được xây bằng gạch đỏ với những chuyện huyền thoại ma quái mà tôi đã chứng kiến từ thời thơ ấu. Lúc đó tôi chỉ mới 8 tuổi...

Mùi lá thông thơm phức bay trong không khí tỏa ra từ cây Giáng Sinh má tôi vừa mới mua về để trong góc phòng khách. Ngày lễ đã gần kề má tôi lính quính trang hoàng nhà cửa và gói những món quà để tặng cho những người thân. Công việc quá bận rộn nên má tôi đã kêu người bạn học cùng lớp của tôi ở cạnh nhà qua giúp. Khi thiếu giấy gói quà má tôi mới nhờ tôi và người bạn của tôi lên trên gác tìm kiếm xem có còn cuộn giấy gói quà nào không. Tôi không dám đi một mình lên gác một mình vì có lần lên gác tôi thấy ở trên đó tối thui, âm u, và đầy màng nhện, khi thấy là sợ liền, nên tôi nói với má tôi rằng:

- Chắc không tìm được cuộn nào ở trên đó đâu má à! N.h.ư.n.g... c.o.n... k.h.ô.n.g... d.á.m... l.ê.n... đ.ó... m.ộ.t... m.ì.n.h.... Nghe tôi nói như vậy bạn tôi Christina mới cười và nói:

- Ồ! Cara có gì đâu phải sợ. Ðể Christina đi trước rồi Cara theo sau, tôi sẽ chỉ cho, không có gì trên đó bắt bạn đâu. (Christina là bạn học của tôi từ lớp mẫu giáo. Bạn là một người rất gan lì giống như con trai vậy không sợ chuyện gì cả!) Khi vừa nói xong thì bạn tôi bước lên cầu thang dẫn lên gác, còn tôi từ từ nối gót theo sau.

Trên gác ở phía ngoài có một cánh cửa bằng gỗ nhỏ nằm ngay trên một hàng lang toàn bụi bậm nhìn như là một căn phòng bị bỏ hoang. Bạn tôi với tay mở cánh cửa ra, chúng tôi bò vào trong như là bò vào một cái hầm tối lục lọi từng thùng xem có cuộn giấy nào không. Vừa lục trong thùng này xong tôi bò sang thùng khác thì tôi chợt thấy một con búp bê cổ xưa có những loạn tóc quăn dài màu vàng mặc áo đầm màu đỏ sậm với những riền ren màu trắng đang nằm trên sàn. Tôi vừa cúi xuống nhặt nó lên nhưng phải khựng lại ngay vì tôi thấy đôi mắt của nó từ từ mở ra, tay trái của nó bắt đầu cử động đưa lên đưa xuống và đôi mắt màu xanh nhạt của nó thì cứ chớp lia lịa. Christina và tôi đều thấy nên hai đứa cùng la lên:

- AAAAAAAA! Và ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn gác.

Xuống đến nhà dưới, chúng tôi kể lại những gì đã thấy cho má tôi nghe nhưng má tôi không tin. Má tôi nói chúng tôi tưởng tượng quá nhiều, làm gì mà có chuyện kỳ lạ như vậy; rồi bắt chúng tôi dẫn bà ta lên gác để xem sự thật có phải vậy không. Khi chúng tôi trở lên gác cùng với má tôi thì không thấy con búp bê nằm ở đó nữa. Lúc đó má tôi nhìn tôi với cặp mắt ngờ vực, tôi vội nói:

- Má à! Con và Christina thấy con búp bê nằm trên sàn ở đây nè! Nó còn biết chớp mắt và cử động nữa. Lúc này Christina xen vô:

- Dạ. Con cũng thấy nữa cho nên sợ quá chừng.

Cả ba chúng tôi lục soát khắp nơi trên căn gác nhưng không tìm thấy con búp bê nào cả. Tôi không biết má tôi có thật sự tin tôi không nhưng đối với tôi nó đã ám ảnh tôi suốt cuộc đời.

Từ đó tôi không bao giờ đụng đến bất cứ một con búp bê nào. Cho đến bây giờ tôi cũng không dám bước lên trên gác.

Ðầu Búp Bê

Câu chuyện này có liên quan đến búp bê cho nên Tuyết Trinh xin được đăng cùng một trang.

Sau năm 1975, nhà tôi rất nghèo hễ thấy đồ chơi ai bỏ là chúng tôi đem về nhà. Một hôm tôi thấy một cái đầu búp bê lớn hơn cái đầu của em bé mới sanh một chút, nó biết nhắm mắt khi để nằm xuống, mở mắt ra khi để đứng lên. Tìm được cái đầu búp bê tuy đã cũ và hơi dơ bẩn một chút nhưng vì nó biết mở mắt và nhắm mắt nên tôi rất vui mừng. Mặc dù không biết ai đã đem về nhà, nhưng có đồ chơi là vui lắm rồi.

Mỗi ngày tôi đều chơi với cái đầu búp bê này. Một hôm tôi cầm nó lên và đưa vào mũi hưởi thì thấy cái mùi nhựa và cái mùi gì đó làm tôi thấy khó chịu và chóng mặt. Từ đó tôi liệng nó vào trong góc không thèm để ý đến nữa, nhưng cứ mỗi lần tôi đang ngồi chơi hay là đang nằm chuẩn bị ngủ chẳng hạn thì tôi có cảm giác như có ai đó đang nhìn, khi tôi nhìn theo hướng cảm giác của mình thì lúc nào tôi cũng bắt gặp cái đầu búp bê đang hướng về mình, cặp mắt thì chầm chầm nhìn thẳng vào tôi mặc dù nó đang nằm.

Lúc đầu thì tôi không sợ còn lấy cái đầu búp bê lắt qua lắt lại để khi để nằm xuống thì nó nhắm mắt lại rồi đem vào phòng liệng dưới giường của má tôi. Tại vì trong phòng của má tôi không có đứa nào được vào đó chơi hết, cho nên tôi mới liệng vào đó để không phải thấy nó nữa. Qua ngày hôm sau tôi đang ngồi cắt giấy làm thủ công, và cái cảm giác có ai đang chăm chú nhìn mình chợt đến, tôi quay lại thì không thấy ai hết nhưng mắt tôi chợt thấy cái gì đang nằm ở dưới ghế nệm cũ, khi nhìn kỹ lại thì tôi thấy cái đầu búp bê cũng đang quay mặt về hướng mình với cặp mắt xanh mở to như là trách móc: "Sao không chơi với tôi nữa!"

Lúc đó tôi bắt đầu thấy sợ rồi nghĩ: "Mình đã liệng nó xuống dưới giường của má rồi sao hôm nay nó lại nằm ở dưới chiếc ghế này và còn mở to đôi mắt nhìn mình nữa. Quái lạ!" Sau đó tôi gắng bình tĩnh làm lơ đi chứ không dám đụng đến cái đầu búp bê nữa. Ðến ngày hôm sau, đang ngồi trên giường học bài, tôi cũng có cảm giác rờn rợn và ý nghĩ về cái đầu búp bê lại chợt đến. Tôi biết chắc chắn rằng cái đầu búp bê đang nằm ở dưới gầm giường của mình vì linh tính của tôi cho biết như vậy; nhưng tôi cứ do dự nửa muốn nhìn nửa lại không muốn. Cuối cùng tôi nhìn đại thì đúng như linh tính của tôi cho biết cái đầu búp bê đã nằm dưới giường của tôi tự lúc nào. Khi thấy nó tôi sợ xanh cả mặt nhảy đùng xuống giường rồi chạy ra ngoài sân với mấy đứa em chứ không dám ở trong nhà học bài một mình nữa.

Từ đó tôi không dám nhìn xuống bất cứ cái bàn cái ghế hay giường tủ nữa và tôi cũng không dám ở trong nhà một mình dù là ban ngày. Rồi thời gian qua mau tôi quên mất cái đầu búp bê này, khi tìm lại thì không thấy nó đâu hết...

Tuyết Trinh

Người Bạn Tên Ali

Lúc lên 10 tuổi, tôi thường có những cơn ác mộng rất là hãi hùng về một người con trai khoảng 15 tuổi. Những cơn ác mộng này lúc nào cũng giống như nhau. Tôi mơ thấy có một người con trai đang ngồi im lặng trong phòng, bỗng dưng anh ta giật mình nhảy xuống giường nhìn dáo dác mặc dù không có chuyện gì xảy ra. Rồi anh ra khỏi phòng đi xuống một hành lang dài để tới căn phòng khác ở cuối cùng; căn phòng này lúc nào cũng tối tăm không có ánh đèn. Khi vào phòng anh ta mở đèn lên và thấy trên giường, tôi nghĩ là cha mẹ của anh ta, họ đã chết. Máu me vẫy đầy khắp nơi trên tấm ra trải giường màu trắng. Sau khi thấy cảnh này anh ta chạy xuống nhà bếp khóc lóc. Ngoài ra, tôi còn thấy anh ta lấy một con dao cắt đứt gân máu ở cánh tay của mình. Ðến lúc đó tôi thường giựt mình tỉnh dậy la khóc um sùm. Ðã 5 năm trôi qua, đôi lúc tôi cũng còn mơ thấy cơn ác mộng này nhưng nó không làm tôi sợ nhiều như lúc còn nhỏ, có lẽ đã quen rồi. Nhưng khoảng 7 hay 8 tháng về trước, tôi lại mơ thấy cơn ác mộng này nữa nhưng lần này nó đã ám ảnh tôi nhiều hơn...

Tôi có một người bạn thân tên là Eli. Bạn ấy là một người con trai rất tốt, nhưng tôi lấy làm lạ là sao Eli không có một người bạn nào khác ngoài tôi ra. Khi tôi hỏi những người bạn khác về Eli thì các bạn của tôi đều nói rằng họ không bao giờ gặp hay quen biết với bạn ấy. Mặc dù không ai biết đến Eli, tôi cũng không thắc mắc nhiều mà chỉ nghĩ rằng có lẽ bạn ấy mắc cỡ nên không có giao thiệp nhiều.

Rồi một đêm tôi và một người bạn tên Mandy rủ nhau chơi cầu cơ vì ở nhà không có ai, ba mẹ của tôi đã đi vắng, dịp này mà chơi cầu cơ thì thật là tuyệt nên Mandy đồng ý ngay. Tôi vội lấy cái bàn cầu cơ đã tìm được trên gác vào sáng nay ra, rồi dẫn Mandy vào phòng mình. Chúng tôi đốt 3 cây nến trắng cùng với một cây nhang, sau khi đọc thần chú xong cái đồng tiền từ từ chuyển động; lúc đó chúng tôi lấy làm thích thú vì tìm được một vong linh để chơi rồi. Nhưng đến khi tôi hỏi vong linh tên gì thì nó đánh vần là E-L-I. Ồ thật là hay quá, mình đang nói chuyện với vong linh cùng tên với bạn thân của mình, tôi nghĩ vậy. Lúc đó Mandy mới hỏi tiếp vong linh bao nhiêu tuổi thì nó chạy đến số 1 và 5. Tới lúc này tôi cảm thấy có một chút kỳ lạ vì Eli bạn thân của tôi cũng 15 tuổi. Tôi liền hỏi tiếp: "Tại sao vong linh chết?" Nó im lặng vài giây... rồi một làn gió nhẹ thổi qua năm cây nến đều bị tắt, cả căn phòng trở nên lạnh ngắt; lạnh đến nỗi run luôn. Vào lúc này tôi cảm giác được ngoài chúng tôi ra còn có sự hiện diện của một người thứ ba nữa. Tôi và Mandy vội tránh xa bàn cầu cơ rồi ngồi sát bên nhau trong một góc giường vừa lúc cái bàn cầu cơ bị hất ra khỏi giường và đụng "Rầm" vào tường. Chúng tôi thấy cảnh tượng như vậy nên sợ và cùng nhau la lên, nhưng đâu có ai nghe. Sau đó tôi cảm giác như có cái gì đó đang nắm tay tôi và dìu tôi đứng lên. Mandy lúc này sợ quá nên khóc. Còn tôi thì không sợ, tôi cảm thấy có gì lành lạnh trên mặt như là có người đang hôn mình vậy. Tôi còn cảm thấy rằng có cái gì vô hình đang bao bọc và ôm ấp tôi, nhưng tôi không biết tại sao mình lại không sợ. Rồi sau đó tôi và Mandy chìm vào trong giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

Ðến sáng hôm sau, hai chúng tôi thức dậy nhưng không đứa nào bàn thảo về chuyện đã xảy ra đêm hôm trước. Trưa ngày hôm đó, tôi gọi điện thoại cho Eli để kể về những sự việc lạ lùng đã xảy ra vào tối hôm qua, nhưng không ai bắt điện thoại nên tôi đành đi bộ đến nhà bạn ấy. Eli sống trong một căn nhà thật là lớn nhưng hơi cũ kỷ một chút, xung quanh nhà thì rất là đẹp nhưng tôi chưa bao giờ được vào bên trong cho nên không biết bên trong trang trí ra sao có đẹp như là ở ngoài không. Lạ quá, khi tôi đến đứng trước nhà của Eli tôi thấy căn nhà của bạn ấy hoang vắng tiêu điều hình như đã lâu rồi không có người ở, mới vài ngày trước lúc nào tôi cũng thấy sân ngoài rất sạch sẽ mà bây giờ cỏ mọc lên um tùm không ai cắt, căn nhà thì tróc sơn nhiều nơi, cửa sổ thì siêu vẹo có nhiều lằn rạn nứt trên kiếng. Căn nhà này cách đây mấy ngày tôi đến nó còn đẹp đẽ mà sao giờ đây nó lại tồi tàn đến như vậy!

Tôi đi đến gõ nhẹ vào cánh cửa nhưng không nghe ai lên tiếng. Tôi bấm chuông cũng không thấy ai trả lời. Tôi bắt đầu thấy hồi hộp và đứng đó khoảng vài phút rồi suy nghĩ: "Ðây là cơ hội cho mình vào nhà để nhìn ngắm bên trong". Lúc trước tôi thường hay thắc mắc tại sao Eli lại không muốn mời mình vào nhà của bạn ấy, nhưng hôm nay cơ hội đã đến. Tôi cầm cái nắm cửa từ từ vặn thử và trước sự ngạc nhiên của tôi cửa không có khóa. Tôi bước vào bên trong thấy tất cả bàn ghế đồ đạc trong nhà đều được phủ bằng những tấm vải màu trắng. Ði xem xét lòng vòng trong phòng khách tôi không thấy có gì lạ, bàn ghế vẫn còn y nguyên không hư hại gì. Sau đó tôi đi vào nhà bếp. Khi vào nhà bếp tôi thấy sao mà quen thuộc quá. Ði tới đi lui xem xét trong nhà bếp tôi cũng không thấy có gì khác lạ đến khi tôi mở các cửa tủ trong nhà bếp ra trước sự ngạc nhiên của tôi các tủ này lại trống trơn, chứng tỏ nhà này đã bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Tôi lần đến cái bồn rửa chén, sao cảnh vật ở đây thấy quen quá như là mình đã sống trong căn nhà này rồi vậy. Lúc đó, tôi dõi mắt nhìn cái bàn bên cạnh bồn rửa chén tôi thấy có một đốm đen gì đó; khi lại gần thì thấy đó là một vũng máu đã khô. Lúc này, không biết cái gì đã thúc giục kêu tôi phải lên trên lầu.

Rồi tôi chạy nhanh lên lầu. Khi lên trên lầu, tôi thấy có mười cánh cửa, tức là có mười phòng ngủ, như là có cái gì lôi kéo tôi đi thẳng đến cái phòng cuối cùng ở phía bên phải. Khi đến gần cái phòng này, tôi thấy không khí ở đây lạnh buốt, và tôi cảm giác được sự hiện diện của một người nào đó (vô hình) đang ở đây với tôi, cái cảm giác thân quen giống như đêm hôm trước.

Tôi vội bước vào phòng. Nhìn chung quanh quá quen thuộc, lúc đó tôi mới biết rằng mình đã thấy nó trong giấc mơ. Tôi dáo dác nhìn trên cái bàn nằm cạnh giường, tôi thấy có hai tấm hình đang nằm trên đó, một cái được bỏ trong khung úp xuống còn cái kia đang nằm ngữa. Tôi đi đến cầm cái khung hình lên, thấy trong tấm ảnh có ba người, một người đàn ông, một người đàn bà và một người con trai. Người con trai này không ai khác chính là Eli, cũng là người con trai mà tôi thường thấy trong giấc mơ. Còn tấm hình thứ hai là tấm hình của tôi. Tôi nhớ ra rồi khi chụp tấm hình này có Eli chụp chung với tôi nữa, nhưng nó không có hiện ra trong tấm ảnh này. Trong phòng lúc đó chỉ có một mình tôi nhưng tôi không cảm thấy sợ sệt mà còn thấy an toàn nữa. Bây giờ tôi mới hiểu rõ vì sao Eli không cho tôi vào nhà bạn ấy và tôi cũng hiểu vì sao không có ai biết đến anh ta.

Vài ngày sau, tôi đến thư viện gần nhà kiếm những tờ báo cũ để tìm hiểu thêm về gia đình của Eli cũng như những chuyện đã xảy ra trong gia đình của bạn ấy. Cuối cùng tôi tìm được một tờ báo, trang đầu ghi: "Gia Ðình Ba Người Ðều Bị Chết". Gia đình họ Adams, John, Lily, và Eli, chết tại nhà vào ngày 13 tháng Giêng năm 1964. Hai vợ chồng John 38 và Lily 35 bị giết chết trên giường còn con của họ Eli 15 tuổi thì tự sát trong nhà bếp... tự cắt gân máu tay." Tôi đọc và đọc từng chi tiết nói về kẻ giết người đã bị bắt và bị ở tù chung thân. Tôi không có để ý gì nhiều về tên sát nhân này, tôi chỉ nghĩ đến Eli, tại sao chỉ có một mình tôi là thấy anh ta mà thôi. Có thể tôi không bao giờ tìm được câu trả lời.

Từ đó tôi không còn gặp hay thấy Eli nữa, nhưng tôi biết rằng bạn ấy lúc nào cũng ở cạnh tôi.

*** Vài ngày sau khi đăng chuyện này, vào đêm hôm qua, đang nằm trên giường, tôi cảm thấy căn phòng lành lạnh và có cảm giác rất là quen thuộc. Tôi lập tức biết là ai liền. Tôi khẽ gọi "Eli, phải không?" Ngay lúc đó tôi thấy một hình thể lờ mờ trong góc phòng. Ðúng rồi, bạn ấy kìa. Bạn ấy gật đầu và còn mỉm cười với tôi nữa. Bạn ấy không giống như lúc trước khi tôi tìm ra "bí mật" của bạn ấy. Bạn ấy bây giờ hầu như là tôi có thể nhìn xuyên qua thân thể của bạn ấy vậy. Tôi từ từ ngồi xuống giường và chăm chú nhìn bạn ấy rồi hỏi: "Bạn có muốn gì không?"

Bạn ấy đi, không phải hình như là "lướt" tới bên giường của tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi rồi lấy bàn tay đặt lên mặt tôi. Ðôi bàn tay lạnh ngắt. Rồi tôi chợt thấy cái gì giống như là một giọt nước mắt chảy xuống má của bạn ấy, lấp lánh như một ngôi sao khi rơi trên tấm trải giường. Trong một vài phút giây, chúng tôi ngồi im lặng trong bóng tối. Tôi có thể đoán được có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng tôi không biết được là chuyện gì. Tôi bắt đầu lo nên hỏi: "Chuyện gì vậy?" Eli không trả lời. Tôi bắt đầu khóc và cảm thấy bối rối khi ngồi đây với một con ma gặp phải vấn đề khó khăn mà mình không thể giải quyết được. Rồi tôi nghe như tiếng thì thầm: "Sao bạn thấy tôi?" Tôi cười rồi lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết nữa." Liền sau đó, tôi cảm thấy như có sự hiện diện nào đó đang đến với chúng tôi. Tôi không biết sự việc gì đang diễn ra nhưng lúc đó cả căn phòng đều tràn đầy ánh sáng màu trắng. Tôi nhìn đôi mắt màu xanh nhạt của Eli. Trông bạn ấy rất buồn. Rồi bạn ấy nói với tôi lời cuối cùng: "Tôi mong rằng có thể được ở lại. Tôi thương anh", nói xong bạn ấy hôn lên mặt tôi. Tôi vội hỏi: "Anh đi đâu?" Bạn ấy không trả lời mà chỉ mỉm cười. Sau đó bạn ấy vừa nói vừa từ từ biến mất: "Tôi luôn luôn ở bên anh."

Từ đêm hôm qua cho tới nay tôi rất đỗi băn khoăn vì không biết Eli đã "qua thế giới bên kia" hay đã biến mất vào hư vô. Tôi ước rằng mình có thể biết...

Florida


.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 2
C-STAT