Duck hunt
Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...
Truyện tâm linh

MA ÐÊM HALLOWEEN

Lúc tôi lên bảy gia đình tôi dọn về sống ở Cleveland Ohio trong một khu trung cư lớn gọi là Clifton Manor. Khu trung cư này đã xây lâu năm nên rất cổ xưa và cũ kỷ với những vòng sắt cong chạy dài theo hành lang để chắn gió bên cạnh những cánh cửa lớn đen ngòm không nhìn thấu được. Tôi không nhớ chính xác nó có bao nhiêu tầng nhưng tôi nghĩ là nó có khoảng 5 hay 6 tầng gì đó và ở mỗi tầng có khoảng 15 đến 20 căn.

Ðêm hôm đó là Halloween, trời vừa sụp tối, tôi vội vã chuẩn bị đồ đạc và cái bao (áo gối) đi xin kẹo một mình vì má tôi phải ở nhà chăm sóc đứa em mới sanh. Với lại tôi chỉ đi xin kẹo ở trong khu trung cư này thôi không cần đi ra ngoài xin để làm gì, cho nên má của tôi mới an tâm để tôi đi một mình.

Sau khi đi được vài tầng lầu với cái bao gần đầy kẹo vác theo sau lưng, tôi bước vào thang máy để tiếp tục lên trên tầng kế tiếp. Ðến tầng trên, vừa bước ra thang máy tôi giáp mặt với Donald, con của người cai quản khu trung cư này. Thường ngày anh ta rất cà chớn, vì học hơn tôi một lớp nên anh ta ỷ lớn ăn hiếp tôi, còn tôi chỉ là một người con gái nhỏ con yếu đuối thường bị anh ta xô vào bụi cây trên đường từ trường về nhà. Theo phản ứng tự nhiên, khi gặp anh ta là tôi sợ rồi nhưng hôm nay lại khác, anh ta lại chuyện trò với tôi rất tử tế về việc đi xin kẹo và anh ta còn nói rằng những người ở tầng dưới cho kẹo chocolate bar ngon lắm, nếu muốn đi thì anh ta sẽ dẫn đi. Nghe đến những thỏi chocolate thơm ngon làm lòng ham muốn nổi dậy, tôi không đắn đo suy nghĩ gì hết liền theo anh ta.

Chúng tôi vào thang máy đi xuống tận dưới tầng cuối cùng. Cái tầng này có rất nhiều ống dẫn nước, nước rỉ ra từ những đường rạn nứt trên tường làm cho không khí ở đây rất là ẩm ướt và ma quái với những ánh đèn vàng lờ mờ dọc theo hai bên tường. Ðồ đạc để đầy ở nơi đây được trùm bằng những tấm vải trắng trông giống như những con quái vật. Khi thấy cảnh tượng này tôi cũng hơi sợ nhưng Donald thúc giục gần sắp tới rồi. Donald đi trước tôi nối gót theo sau.

Màng nhện giăng đầy dẫy khắp nơi, có đôi lúc tôi phải cuối xuống để tránh bị màng nhện bám vào đầu tóc. Cuối cùng chúng tôi đến một cái cổng làm bằng gỗ với ống khóa bên ngoài (đáng lẽ tôi phải biết đây là cái cạm bẫy, nhưng vì cứ nghĩ đến những thỏi chocolate mà không để ý gì khác). Donald cầm chùm chìa khóa của ba anh ta nãy giờ đến bây giờ mới dùng đến nó. Sau khi mở ổ khoá xong, anh ta từ từ kéo cánh cửa gỗ ra, bỗng dưng anh ta đổi sắc mặt với cái giọng cà chớn: .Vào trước đi. vừa nói anh ta vừa đẩy tôi thật mạnh vào bên trong căn phòng tối om. Sau đó anh ta đóng sầm cửa lại và khóa tôi ở trong đó. Anh ta đã bỏ tôi ở trong phòng dưới tầng cuối cùng gọi là cái hầm nhà một mình... trước khi đi anh ta còn để lại một tràng cười khoái chí. Lúc đó tôi đã biết mình bị lừa, nhưng đã trễ rồi....

Căn phòng tối om làm tôi sợ lắm, tôi cố gắng dồn hết sức la cho thật lớn, tay thì đập mạnh vào cánh cửa hy vọng có người nghe thấy sẽ xuống nơi này mở khóa cho tôi. Sau một hồi la khóc, thiếu điều gần muốn đái trong quần, tôi không thấy ai đến .cứu. nên tôi nín khóc và tìm cách để ra ngoài. Tôi lấy hết can đảm của một người con nít bảy tuổi dựa theo cái tường trơn trượt phủ đầy rong rêu quờ quạng đi trong bóng tối. Càng đi vào trong càng tối, đến nỗi để tay trước mặt còn không thấy, dĩ nhiên tôi vẫn còn dựa theo bức tường đi cho an toàn, bỗng dưng tôi trượt chân té xuống một vũng bùn lầy, ẩm ướt, và hôi hám làm tôi sợ mất hồn. Sau khi bị trượt chân tôi không thèm đi đâu mà chỉ ngồi yên một chỗ, cho đến khi tinh thần kiệt quệ, tôi đổ hết kẹo trong bao gối ra rồi chui vào trong đó. Có lẽ mệt mõi vì la khóc nên vừa nằm xuống là tôi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng có gì đó đã làm tôi giật mình. Mở to đôi mắt còn ngái ngủ ra, tôi thấy một vùng ánh sáng lờ mờ cách xa chỗ tôi nằm. Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ trời đã sáng nên trong lòng cũng thấy bớt sợ một chút. Nhưng không, ánh sáng đó từ từ tiến đến gần tôi, càng đến gần tôi càng thấy sáng hơn. Chuyện gì đang xảy ra thì tôi không biết, tôi chỉ thấy lạ rồi sợ nên cuộn mình trong bao gối rồi ôm nó thật chặt. A¨nh sáng tiến đến càng gần tôi càng thấy rõ hơn, thì ra đó là một người đàn bà đang cầm một cây nến. Bà ta mặc quần áo lạ lắm không giống má tôi và những người đàn bà khác, tóc bà ta thì bới theo kiểu nào đó tôi chưa từng bao giờ thấy. Tôi nhìn bà ta thật kỹ và để ý rằng bà ta không phải đi như một người bình thường mà từ từ lướt tới rất nhẹ nhàng. Khi đến gần tôi, bà ta không nói gì mà chỉ lấy tay chỉ cánh cửa (bây giờ tôi mới thấy được nhờ ánh sáng của ngọn nến), tôi đoán bà ta có thể là má của Donald xuống đây mở khoá cho tôi nên tôi vội nhanh chân chui ra khỏi bao gối chạy nhanh đến cánh cửa lấy tay cầm cái nắm mở ra. Lúc đó tôi mới phát giác ra cửa vẫn còn khóa. Vào lúc này, tôi chỉ biết đứng đó chết trân, hai mắt chăm chăm nhìn người đàn bà không biết từ đâu đến, nhưng chỉ trong vòng vài giây bà ta lướt đến thật nhanh rồi đi .XUYÊN. qua cánh cửa, sau đó tôi nghe .rắc. một cái cánh cửa mở ra. Khi cửa mở, tôi phóng nhanh ra ngoài và chạy thẳng một mạch về đến nhà mà không dám quay đầu lại. Về đến nhà tôi mới biết má tôi đã gọi cảnh sát và họ đang lục soát tìm tôi khắp nơi trong khu trung cư tôi đang ở kể cả những nhà hàng xóm kế bên. Vừa thở hổn hển tôi vừa kể lại những chuyện đã xảy ra cho má tôi nghe, nhưng khi má tôi nghe đến cái phần tôi gặp một người đàn bà mở khóa cho tôi thì má tôi liền nổi giận nói là tôi bịa chuyện, và chỉ có tôi mới đặt ra câu chuyện ngu xuẩn như vậy...

Rốt cuộc chẳng có người nào tin tôi đến khi cảnh sát xuống dưới hầm nhà và tìm thấy trong căn phòng sau cánh cửa gỗ có nhiều bao giấy kẹo rải rác khắp nơi (bọn chuột đã có một bữa ăn thả vàng), vì vậy họ mới tin tôi thật sự đã bị nhốt ở đây nhưng làm cách nào mà tôi ra khỏi đó, họ không thể nào giải thích được. Tôi không biết người đàn bà tốt bụng đó là ai nhưng tôi xin cám ơn bà ta rất nhiều.

Còn cái thằng Donald thì bị ba mẹ anh ta phạt ba roi vì cái tội nhốt tôi. Từ đó anh ta không còn dám chọc phá tôi nữa, không biết vì anh ta sợ bị ba mẹ đánh hay là vì sợ người đàn bà tốt bụng theo nhát anh ta...

Dawn Jackson

Mắt Ma

Một hôm tụi tôi và đứa em trai đang ngồi học thấy má tôi lên xin phép cho chúng tôi về nữa chừng là tôi biết tối nay là ngày mình .đi. (vượt biên) đây. Ôm cặp sách theo má về mà trong lòng buồn rười rượi nghĩ đến xa bạn bè xa thầy cô xa những gì thân quen làm tôi muốn rơi nước mắt. Ðúng như tôi nghĩ tối hôm đó có một người lạ mặt đến nhà tôi dẫn tôi và đứa em kế đi, họ nói rằng nhà tôi đông quá phải chia ra làm hai. Hai đứa tôi đi trước đến sáng thì má tôi và mấy đứa em đi sau. Ba tôi thì ở dưới tàu trước rồi (ba tôi là tài công), tất cả chúng tôi sẽ gặp nhau ở trên tàu. Tôi và đứa em đi theo người đàn ông lạ mặt. Ông ta dắt chúng tôi ra bến cảng miền Tây và ông ta mua vé cho chúng tôi đi đâu thì tôi không nhớ vì lúc đó tôi chỉ mới mười hai tuổi vẫn còn là con nít lắm không để ý nhiều. Sau đó ông cùng chúng tôi lên xe đò đi lâu lắm đến chiều tối mới xuống. Khi xuống xe đò, tôi thấy cảnh vật chung quanh đang chìm vào màn đêm. Các căn nhà chung quanh đa số là nhà lợp bằng lá dừa và dân cư ở đây đều thắp đèn dầu, còn xa chút nữa thì toàn là những ruộng lúa thênh thang. Tiếng dế, tiếng côn trùng kêu văng vẳng nghe thật lạ tai...

Trên đường đi ông ta không nói một với chúng tôi một lời nào, ông đi đâu chúng tôi đi đó, cho nên khi xuống xe đò ông ta đi trước chúng tôi đi sau. Ông ta dẫn chúng tôi vào một con đường mòn, sau đó chúng tôi phải đi trên những cây bắp chuối trơn trượt để qua một vũng sình lầy để đi vào ruộng lúa, ai mà trợt chân té chắc là mình mẩy hôi thúi lắm, nhưng mình mẩy hôi hám còn đỡ chứ có nhiều người bị té leo lên không được còn bị lún xuống bùn nữa là khác. Qua vũng bùn lầy thì chúng tôi đi trên những con đê dẫn vào rừng mía. Vì trời đã tối lại không có điện chỉ mò mẫn đi nên tôi không thấy cái giếng cạn nằm trước mặt vì vậy bị lọt xuống, may quá đáy giếng không có sâu và nhiều nước cho nên tôi chỉ bị ướt quần áo mà không bị chết đuối.

Khi được em tôi kéo lên khỏi giếng thì tôi không thấy ông ta đâu hết, lúc đó đứa em chỉ vào một rừng cây gần đó rồi nắm tay tôi kéo vào. Ở xa trời tối tưởng là rừng cây nhưng lại gần là một rừng mía. Chúng tôi vừa chui vào trong thì thấy một đám người khoảng 25 đến 30 người gì đó đang ngồi dựa vào những thân cây mía ngủ. Chúng tôi cũng ngồi xuống nhưng ngủ không được vì cả đám muỗi con nào con nấy lớn gần bằng con ruồi cứ xúm nhau chích hai chị em chúng tôi. Chúng tôi cứ vừa đập vừa lấy tay quạt tứ tung nhưng những con muỗi đó cũng không tha, may thay có người đàn ông bên cạnh, có lẽ ổng tội nghiệp cho chúng tôi, nên mới đưa cho chúng tôi một ống thuốc xức lên da cho muỗi khỏi bị muỗi cắn. Sau khi xức thuốc xong thì muỗi không có cắn nữa và chúng tôi đi vào giấc ngủ hồi nào cũng không hay. Ðến nửa đêm bỗng dưng tôi giật mình tỉnh dậy thì không thấy ai ở đó, chỉ có hai chúng tôi đang nằm chèo queo. Tôi sợ quá đánh thức thằng em dậy rồi hai chúng tôi nắm tay nhau bước đi thật nhanh trong đêm tối để tìm đường ra khỏi rừng mía. Chúng tôi sợ bị lạc trong rừng mía với lại vào đêm khuya sợ ma nữa cho nên chúng tôi cố gắng đi thật nhanh, có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi theo kịp một nhóm khoảng 15 người, khi thấy chúng tôi họ mới nói cho chúng tôi biết rằng tổ chức đã bị bại lộ cho nên tất cả mọi người phải tìm đường trở về. Một người trong đám nói .Bây giờ chúng ta phải chia nhau mà đi, chứ đi như vầy thì sẽ bị bắt cả đám.. Cho nên cứ hai người nắm tay nhau đi trước khoảng 10 phút sau thì hai người khác đi tiếp cứ chia như vậy đó. Họ nói cứ đi thẳng theo con đường này sẽ ra xa lộ, ở đó có xe đò đưa về Sài Gòn. Nghe người ta nói sao thì làm vậy, hai chị em chúng tôi đi trước, lúc đó dù có sợ cũng phải đi, mà trời ban đêm quý vị cũng biết ở đồng quê những đám cỏ lau những bụi trúc vào ban đêm gió thổi nghe xào xạc cũng thấy ớn cả người.

Chúng tôi vừa đi vừa niệm Phật và mắt cứ nhìn thẳng đằng trước mà đi chứ không dám nhìn chung quanh. Chúng tôi cứ đi như vậy đến khi trời mờ mờ sáng thì thấy trước mặt mình một nhóm người, họ bắt chúng tôi lại. Họ hỏi chúng tôi có phải đi vượt biên không, nhưng không nói thì họ cũng biết vì cách ăn mặt và nước da trắng bóc cũng đủ biết chúng tôi không phải người ở miền quê; vì vậy họ bỏ chúng tôi vào một trại tù tên là Phường 9. Ở trong tù, hai chị em chúng tôi được đưa đi hai chỗ ở khác nhau. Tôi thì ở chung với một số chị trong một căn phòng nhỏ tí ti, nó rộng khoảng 5 feet và dài khoảng 10 feet. Phòng đó tôi nghĩ chỉ ngủ được nhiều lắm là hai người nhưng họ đã bỏ đến 4 người ở trong đó. Ban ngày mà đóng cửa lại cũng thành ban đêm vì nó kín mít chỉ có 2 hay ba cái lỗ nhỏ trên trần không đủ để ánh sáng chui vào. Mặc dù vậy tôi cũng không có sợ vì có đến 4 người trong đó mà sợ gì, nhưng vào đêm đầu tiên đã xảy ra một chuyện làm tôi sợ muốn chết ...

Lúc đó không biết mấy giờ, tôi giật mình thức giấc mở mắt ra thấy chung quanh đều tối thui. Bóng tối nó bao trùm thật nặng nề làm tôi muốn nghẹt thở với lại phải nằm co ro dưới nền xi măng lạng ngắt làm tôi nhớ nhà muốn khóc, nhưng tôi đã kèm lòng không khóc sợ đánh thức mấy chị ở chung dậy. Rồi tôi cứ nằm ở đó như người chết mở mắt nhìn bóng tối, nó tối đen như mực, có lúc tôi không biết mình đang nhắm mắt hay mở mắt. Trong lúc đang nhìn vào nơi tối tăm dường như vô tận, tôi chợt thấy cái đóm gì màu trăng trắng trên trần nhà, tôi cố gắng nhìn kỹ thì thấy nó như là một con mắt. Tôi thấy rõ cái tròng màu trắng với con ngươi đen ở chính giữa. Lúc đầu tôi cứ tưởng là mình bị hoa mắt nhưng càng nhìn con mắt đó tôi càng thấy giống con mắt của người chết không nhắm mắt, nó cứ mở to và trợn tròng như vậy. Sợ quá tôi nhắm mắt lại và thầm đọc vài câu kinh mà má tôi đã dạy từ hồi nhỏ cho đến sáng.

Sáng hôm sau, không biết vì lý do gì đám đàn bà con gái được dọn qua phòng tù khác lớn và rộng rãi hơn. Vài ngày sau khi dọn qua nơi khác, tôi mới nghe từ những người tù đã ở đó lâu năm nói rằng mấy năm về trước có một người đàn bà tự tử trong cái phòng tôi đã ở ngày đầu tiên, vì vậy ai mà ngủ ở trong đó đều bị đè hay là bị nhát.

Bây giờ kể lại cho các bạn nghe tôi còn nổi da gà nè. Con mắt đó ghê lắm không thể tưởng tượng được.

MA ĐÒI CON TRÊN CẦU 13

Cứ mỗi vùng đều có những câu chuyện huyền thoại ma quái mà người ta thường truyền miệng từ người này sang người khác. Nhưng đây là kinh nghiệm của chính bản thân tôi.

Để tôi kể về huyền thoại của chiếc cầu trước:

Năm 1940, vào một buổi sáng tinh sương khi ánh nắng mai còn chưa ló dạng, có một người đàn bà đẩy một đứa con nhỏ đi qua chiếc cầu, vừa đi bà vừa âu yếm nhìn đứa con thân yêu của mình. Đẩy con đi gần được nửa cây cầu bà bỗng thấy một cái bóng đang ở ngay trước mặt mình; lúc đó mà không biết là người hay là thú hoang nhưng theo phản ứng tự nhiên bà đẩy chiếc xe lách qua một bên để né tránh, và cũng vì vậy chiếc xe đẩy có con bà trong đó đã bị đẩy ra khỏi cầu và rớt xuống dòng sông xanh thẳm ở bên dưới. Bà đã nhảy theo xuống dòng sông để tìm con. Bà tìm hoài tìm mãi mà không thấy đứa con đâu... Nghe nói có nhiều đêm, nhất là vào những đêm trăng tròn, quý vị có thể đến cây cầu số 7 ở gần đó la lớn “BÀ KIA! TÔI ĐANG GIỮ CON BÀ ĐÂY”, rồi quý vị sẽ thấy bà ta hiện ra. Chiếc cầu 13 bây giờ đã cũ và mục nát, bây giờ không ai đi qua cây cầu này nữa.

Và dưới đây là câu chuyện của tôi:

Tối thứ 6, chúng tôi 5 người, dự định đi xem phim và sau khi xem phim xong thì sẽ đến cái quán gần bên để uống bia và nghe nhạc như thường lệ, nhưng ngày hôm đó hãng của chúng tôi không biết bị chuyện gì đó nên họ nói rằng sẽ phát check cho chúng tôi vào ngày hôm sau. Đêm hôm đó không đứa nào có đủ tiền để mua vé xem phim và đi nghe nhạc nên chúng tôi rủ nhau ra cầu số 7 uống bia và tán dóc. Chúng tôi mua vài lon bia và vài bịt bò khô rồi lái đến cầu số 7. Khi chúng tôi tới đó thì mặt trời cũng vừa mới lặn, chúng tôi xuống xe cầm theo bia và đồ ăn đi thẳng xuống cầu số 7. Màng đêm đang bao trùm khắp nơi, mà trong khu vực đó lại không có đèn đường nên rất là T Ố I, nhưng nhờ có ánh trăng rằm sáng trưng đã soi đường cho chúng tôi đi. Đến cầu số 7 chúng tôi lấy bia và đồ ăn ra nhâm nhi, vừa ăn chúng tôi vừa đùa giỡn với nhau cho đến khi chúng tôi nghe có tiếng sột soạt từ cánh rừng kế bên vọng ra. Năm thằng chúng tôi đều im lặng đưa mắt nhìn về hướng cánh rừng và lắng tai nghe ngóng. Chợt một người tên Sáng trong đám buột miệng nói :

- Đó có lẽ là người đàn bà...

- Im miệng. Chúng tôi nói nho nhỏ chỉ vừa đủ nghe.

Sau khi chúng tôi nói, cái tiếng sột soạt bỗng dưng im lìm. Tiếng động đó đã làm chúng tôi sợ nên năm thằng tôi vội vàng gom hết đồ đạc kể cả những lon bia còn dư vội vã theo lối cũ trở về. Vừa mới quay lưng được vài bước, Sáng lại mở miệng nói:

- Chúng ta thử gọi người đàn bà đó xem sao? Coi bà ta có thật sự hiện ra không?

- Đừng gọi.

Chúng tôi đều nói cùng một lúc nhưng đã trễ. Anh ta đã mở miệng gọi bà ta. May thay lúc đó không có ai hiện ra hết.

Chúng tôi tiếp tục đi. Vừa đi chưa được bao xa, chúng tôi cùng có một cảm giác rờn rợn cả người. Rồi cả đám không ai nói với ai đều quay lại nhìn về hướng cây cầu 13, lúc đó chúng tôi thấy trên chính giữa cây cầu xuất hiện cái bóng lờ mờ như làn khói mong manh nhìn giống một người thiếu phụ đưa hai tay về phía trước. Tôi nghĩ chắc là bà ta đòi con của mình. Bỗng dưng từ đâu một làn gió nhẹ thổi qua làm hình ảnh người thiếu phụ bay theo cơn gió trôi về hư không.

Lúc này cả đám sợ quá bỏ chạy thụt mạng. Tới chỗ đậu xe chúng tôi còn dành nhau chui vào trong hai chiếc xe, nhưng khi đề máy không hiểu tại sao cả hai chiếc đều không nổ, thật là quái gỡ. Chúng tôi cố gắng đề một hồi máy mới chịu nổ. Xe vừa mới chạy được thì Tân một người bạn đi cùng xe với tôi quay lại đằng sau để máng cái áo khoác lên trên ghế. Vừa mới quay lại chưa máng cái áo lên ghế thì chúng tôi đã nghe nó la lối um sùm và chỉ ra đằng sau:

- TRỜI ƠI!... TỤI BÂY XEM KÌA.

Chúng tôi đạp gấp thắng lại và nhìn ra sau. Trên lối mòn mà chúng tôi đã đi qua, xuất hiện một người đàn bà đang đứng đưa hai tay về phía trước... như là đòi cái gì đó. Có phải bà ta đang đòi đứa con của mình không???

Nhấn mạnh chân ga chúng tôi vọt nhanh ra khỏi chỗ đó và không đứa nào dám trở lại đây nữa.

Chunkey B.



.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 2
C-STAT