Game mobi, avatar, phần mềm miễn phí
HOME GAME MP3
>>Kho Game Online 2013
>>Hot Clip Cựt Hay 2013
>>Kênh 18 Cập Nhật
I love you baby (Spandex)
>>Admin : Chào mừng bạn đến với wapsite http://giaitrionline.sextgem.com Trang giải trí hoàn toàn miễn phĩ hàng đầu vn.Chúc Bạn Online Vui vẻ...!
Thế giới giải trí trên mobile
>>Game Cập Nhật 24h...

XtGem Forum catalog
Truyện tâm linh

Nghĩa Địa Hoàn Sanh


Câu chuyện này do một người bạn thân kể lại về một khu nghĩa địa gọi là “Nghĩa Địa Hoàn Sanh” có nghĩa là “sống dậy”. Trong nghĩa địa này có một ngôi mộ của Damien ở vùng Pittsburgh mà ai cũng đều biết đến. Mặc dù tôi không có lên trên đó lần nào nhưng tôi có thể là người chứng cho những vụ đụng xe lạ kỳ của những người lên trên nghĩa địa để sau khi trở về thì gặp phải tai nạn.

Nghĩa Địa Hoàn Sanh nằm trên một ngọn đồi trọc trong sa mạc thuộc tỉnh Pittsburgh, Pennsylvania. Mặc dù nó nằm ngay xa lộ, nhưng con đường chính để đi đến nghĩa địa rất là rùng rợn với những cây thông cao ngất trời dọc theo hai bên đường, đã làm con đường nhỏ dẫn lên nghĩa địa này trở nên âm u và ma quái. Theo truyền thuyết người ta kể rằng: ở nghĩa địa Hoàn Sanh, trên bia đá của một ngôi mộ nằm một mình ở góc cuối cùng của nghĩa địa có khắc đơn sơ hàng chữ “D A M I E N” và ở bên dưới còn đề thêm “Không phải vĩnh biệt, mà chỉ tạm thời chia tay”. Tôi nghe người ta đồn rằng nếu ai đến ngôi mộ này quấy nhiễu như đạp lên ngôi mộ, lấy chân đá lên bia đá, hay làm bất cứ chuyện gì với ngôi mộ này khi trở về sẽ gặp tai nạn xe cộ ngay. Thật sự mà nói, lần đầu tiên nghe người ta kể tôi không có tin chút nào, nhưng bây giờ tôi đã biết đó là sự thật. Trong năm học lớp 11, một nhóm 4 thằng rủ nhau lên nghĩa địa Hoàn Sanh để tìm hiểu xem truyền thuyết của ngôi mộ mà người ta đã kể có thật không:

Đợi trời vừa lờ mờ tối bốn người thanh niên ra xe đi về hướng nghĩa địa. Con đường dẫn đến nghĩa địa lặng yên như tơ,ø mở cửa xe chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù. Nhìn hai hàng cây rậm rạp um tùm hai bên đường giống như những con rắn khổng lồ đen thui dài hun hút muốn đè bẹp bọn họ lúc nào cũng được. Khoảng 35 phút sau, họ đến nghĩa địa trời cũng vừa tối, ánh trăng rằm tròn to cũng vừa mới nhô khỏi những ngọn cây thông làm cảnh vật chung quanh nghĩa địa càng thêm huyền bí. Họ đậu vào parking ở phía ngoài nghĩa địa rồi đi bộ vào trong và tìm đến ngôi mộ có tên là Damien. Ngôi mộ Damien nằm một mình trên một ngọn đồi nhỏ ở tận cùng nghĩa địa, nhìn nó cũng giống như những ngôi mộ khác với tấm bia được khắc tên và bên dưới như người ta đã kể có khắc: Không phải tạm biệt, mà chỉ tạm thời chia tay. Sau khi tìm được ngôi mộ này, ba người trong đám đã thay phiên “tiểu tiện” lên ngôi mộ... vì họ muốn thử xem ngôi mộ này có quỷ quái như người ta đã kể không. Không những vậy, họ còn la um sùm và làm đủ thứ trò, chỉ có một người trong bọn hơi nhát gan một chút không dám làm gì mà chỉ đứng đó coi đám bạn mình giở trò. Sau khi họ đá họ đạp họ tiểu v.v... lên ngôi mộ xong thì cả đám hí hửng bỏ về. Lúc đó có lẽ họ nghĩ rằng người chết không thể sống lại để hại người sống được, và cái tên Hoàn Sanh chỉ do người ta bịa đặc mà thôi. Nhưng khi vừa lái xe ra khỏi nghĩa địa chưa đầy 2 cây số thì họ bị một chiếc xe đang chạy với vận tốc 60 miles một giờ ngược chiều đâm thẳng vào xe của họ. Ba người đã tiểu tiện trên ngôi mộ chết liền ngay tại chỗ còn người nhát gan đứng xem thì chỉ bị trầy trụa sơ sài mà thôi...

Ðứa Con Ma

Vào thời thơ ấu, lúc đó tôi khoảng 8 – 9 tuổi, gia đình dọn đến một vùng quê hẻo lánh để tìm sự yên tĩnh và không khí đồng quê mát mẻ, thiên nhiên. Mỗi ngày vào sáng sớm ba mẹ tôi ra đồng làm việc cầy cấy và chăn nuôi gia súc; còn tôi, lúc đó đang là mùa hè nên chỉ ở nhà trông nom nhà cửa, nhiều khi buồn chán tôi thường đi ra ngoài dạo mát.

Một hôm đang tung tăng đuổi theo mấy chú bướm thì tôi nghe có tiếng ai đó đang gọi mình, khi quay lại tôi chỉ thấy một bà già trạc 60 tuổi đang vẫy tay quắt mình. Tôi đi đến gần thì bà ta mỉm cười và nói:

- Nhà bà ở cách đây không xa. Mỗi ngày bà đều đi bộ ngang qua đây thấy con chơi đùa vui vẻ trong vườn nên bà không có ý quấy rầy, nhưng hôm nay bà thấy con chạy về phía căn nhà đó, vừa nói bà vừa đưa tay chỉ về phía trước, nên bà mới lên tiếng gọi con trở lại... Bà ngừng lại một vài phút, sau đó bà lấy tay xoa đầu tôi rồi nói tiếp:
- Căn nhà đó rất là ma quái, con không nên đến gần.

Khi nghe đến ma quái, tôi trợn hai mắt lên kinh ngạc hỏi:
- Bà ơi! Sao bà biết.

Bà kéo tôi lại ngồi trên một thân cây nằm ngã gần đó rồi với một giọng chậm rãi bà kể:

Vào khoảng 1880, có một cặp vợ chồng và 3 đứa con gái dọn vào căn nhà đó ở. Ðứa con gái lớn 8 tuổi, đứa kế 5, và đứa út chỉ được 3 tuổi mà thôi. Mọi người chung quanh đây ai cũng yêu mến gia đình này, vì cặp vợ chồng này rất là tử tế và vui vẻ, nhưng đối với đứa con gái 8 tuổi khi gặp nó ai cũng có cảm giác rằng nó rất kỳ lạ, lạnh lùng và quái dị...

Nhiều khi hai đứa em chơi đùa vui vẻ, đong đưa trên chiếc xích đu ngoài sân thì đứa con gái 8 tuổi chỉ ngồi đó chăm chăm nhìn với cặp mắt lạnh lùng băng giá như là nó đang ghen tức vậy đó. Còn  khi hàng xóm đến thăm, nó rất là lễ phép, và không bao giờ cằn nhằn hay hỗn xượt với cha mẹ, nhưng trên khuôn mặt nó lúc nào cũng nở một nụ cười nham hiểm.

Rồi một hôm, cả gia đình 5 người bỗng dưng biến mất một cách kỳ lạ. Hàng xóm đều lo lắng hỏi thăm xa gần nhưng không một ai biết gia đình này đã đi đâu.  Cuối cùng họ báo cảnh sát.

Trưởng ty cảnh sát liền ra lệnh cho một nhóm người đến để điều tra.  Khi nhóm này đến lục soát khắp nơi nhưng họ chỉ tìm thấy xác của hai vợ chồng đã bị người ta giết chết trên giường một cách kỳ bí, còn ba đứa con thì không thấy bóng dáng nơi đâu.  Sau khi kiểm soát trong nhà xong, họ ra ngoài sân thì thấy ngay bên dưới chiếc xích đu có hai mô đất vừa mới đắp, đất hãy còn đậm màu và ươn ướt.  Cả nhóm hết thảy là năm người lấy tay bới đất lên.  Ðào chừng 1 thước, họ thấy 2 cái xác cứng đơ của hai đứa nhỏ, còn đứa 8 tuổi họ tìm mãi mà vẫn không thấy nơi đâu. Ai cũng nghĩ có thể đứa con gái này đã bị bắt cóc rồi. Cả làng đều hồi hộp lo sợ cho số phận của đứa con gái này, nhưng đến chiều cả làng điều chấn động bởi một tin từ nơi cảnh sát cho biết rằng sự thật gia đình này chỉ có hai người con gái mà thôi. Vậy người con gái 8 tuổi này là ai, không người nào có thể giải thích được... Từ đó, không còn ai đến ở trong căn nhà này nữa. Nhưng vào những đêm khuya hay những ngày mưa gió, người ta thường nghe tiếng cười rùng rợn của đứa con gái 8 tuổi phát ra từ trong nhà bỏ hoang này. Có nhiều người còn thấy bóng dáng của đứa con gái ngồi trên xích đu đong đưa và cười một cách nham hiểm.

Kể xong câu chuyện bà già đứng lên quay bước đi về. Vừa đi bà vừa nói:
- Nhà bà cách đây chỉ 5 căn. Khi nào rảnh con xin phép cha mẹ đến nhà bà chơi.

Tôi vừa vẫy tay chào, vừa nói:
- Dạ.

Lúc này hoàng hôn cũng vừa buông xuống, những ánh tà dương màu hồng tím nhuộm khắp cả bầu trời. Xa xa từng đàn chim đang bay về tổ... Và ba mẹ tôi cũng đã trở về nhà sau một ngày mệt nhọc ngoài đồng áng.

Sau khi ăn cơm tối xong, tôi leo lên gác nhìn sang hướng ngôi nhà mà bà già đã kể hồi chiều. Dưới ánh trăng lưỡi liềm treo trên nền trời đầy sao, tôi thấy rõ hơn. Căn nhà này nằm trên một khoảng đất rộng khoảng một mẫu, xung quanh nhà mọc rất nhiều cỏ dại.  Ngoài ra tôi còn thấy được phía sau khu vườn có chiếc xích đu đã xiêu vẹo, lâu lâu gặp cơn gió thổi mạnh chiếc xích đu hơi di động một chút. Càng nhìn tôi càng bị nó quyến rũ, càng khiêu khích trí óc tò mò non nớt của tôi. Cuối cùng tôi nói với chính mình: “Ngày mai, ta sẽ qua bên đó làm quen với con ma 8 tuổi. Hihihi!”...

Sáng ngày hôm sau, ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì tôi cũng khóa cửa lần mò đi qua căn nhà bỏ hoang cách nhà tôi chỉ một đám cỏ lao và một con sông cạn. May là lúc đó là mùa hè cây cỏ vàng úa và thưa thớt nên tôi dễ định được hướng mình đi và không sợ lạc trong đám cỏ lao cao ngất trời. Chỉ năm phút sau, tôi đã đứng trước căn nhà bỏ hoang. Nhìn tường vôi, cột trụ gẫy đổ tiêu điều, tôi không dám bước vào sợ nhà sụp đè chết nên tôi chỉ đứng ở ngoài mà nhìn vào. Ở trong nhà không có tối lắm vì ánh sáng xuyên qua những vết nứt trên tường và những khung cửa sổ bị bể kiếng, nên tôi có thể thấy được ở trong nhà còn có vài cái bàn và vài cái ghế hư hỏng và xiêu vẹo, tất cả đều được phủ bởi một lớp bụi dầy đặc. Ðang nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên tôi nghe một vài tiếng xột xoạt ở tầng lầu trên.

À! Tôi quên nói với các bạn là nhà này có hai tầng, nhưng nhìn xa nó giống như một tầng vì tầng trên chỉ như một căn gác nhỏ.

Tôi vội đi thụt lùi ra ngoài hơi xa một chút để nhìn lên tầng thứ hai. Vừa ngước cổ lên, tôi thấy, qua cánh cửa sổ đã bị rạn nứt nhiều nơi, một hình bóng của người con gái độ chừng tuổi tôi, với mái tóc đen dài che một nửa khuôn mặt trắng bệch, đang làm dấu kêu tôi vào nhà. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại định bước vào nhà nhưng vội đổi ý ngay lập tức khi thấy đứa con gái ném cho tôi một nụ cười ma quái; thay vì đi vào căn nhà hoang tôi lại quay lưng nhắm thẳng hướng nhà mình mà chạy. Vừa chạy tôi vừa nghe thấy giọng cười ác quỷ của nó vang vọng trong đầu của tôi rất rõ ràng.

Cũng từ đó tôi không bao giờ dám đi ngang hay bén mạng tới căn nhà bỏ hoang này, kể cả những đứa con nít hàng xóm... Có nhiều đêm đang ngủ, tôi nghe tiếng cười ma quái đó trỗi lên... Giựt mình thức dậy nhìn dáo dác tôi mới biết mình chỉ nằm mơ, nhưng mồ hôi cũng đã toát ra đầm đìa...

Danica T.

*** Ðây là câu chuyện thật, nó xảy ra đã mười mấy năm rồi nhưng giọng cười ma quái của đứa con gái đó cứ mãi ám ảnh tôi cho đến ngày nay.

Nhà Thờ Ðá

Câu chuyện thật này đã xảy ra vào mùa hè năm 1984.

Tất cả các bạn học chung trường với tôi đều biết câu chuyện một ngôi giáo đường ma, nằm không xa thành phố của chúng tôi đang cư ngụ.

Chúng tôi nghe nói ngôi giáo đường này ngày xưa là chỗ ở của 12 vị tu sĩ kể cả  nam và nữ. Những người nữ bị hãm hiếp, rồi sau đó mọi người đều bị giết một cách rất thảm thiết. Những cái xác không hồn của họ đã được tẩm liệm ngay trên miếng đất nhỏ nằm phía trước giáo đường...

Tôi và hai đứa bạn thân tên là Bobby và Tonya, cùng nhau đi thám hiểm... đi tìm sự thật thì đúng hơn... Chúng tôi lái vòng quanh một hồi, vì chúng tôi không biết chính xác ngôi giáo đường này nằm trên con đường nào nên cứ chạy đại cho đến con đường cùng thì chúng tôi phải dừng xe lại. Ngay cạnh con đường cùng này là khu rừng rậm đầy cây phong và cỏ dại. Lúc đó, tôi nhìn thấy một con đường mòn trải đầy lá vàng khô nằm len lỏi giữa đám cỏ màu vàng úa, vừa chỉ tôi vừa nói với hai người bạn:

- Chúng ta hãy đi theo con đường đó xem nó sẽ dẫn tụi mình đi tới đâu.

Hai đứa bạn tôi gật đầu đồng ý.

Chúng tôi mở thùng xe lấy theo 3 cái đèn bin đã chuẩn bị sẵn rồi khóa cửa xe lại đi thẳng vào khu rừng theo lối mòn quanh co nhỏ hẹp âm u và ẩm thấp. Chúng tôi cứ đi đi mãi qua những hàng cây cao vút, những bụi cỏ um tùm... cho đến khi chúng tôi thấy được một Ngôi Giáo Ðường xây bằng đá thì trời đã sụp tối.

Nối liền khu rừng và ngôi giáo đường là một cây cầu bằng gỗ chỉ đủ một người đi. Ba đứa chúng tôi thay phiên nhau qua cầu xong, chúng tôi mới bật đèn pin lên rọi khắp nơi để dò thám chung quanh. Ngay trước ngôi giáo đường chúng tôi thấy 12 ngôi mộ, 6 cái bên tay phải, 6 cái bên tay trái, và chính giữa là con đường dẫn vào ngôi giáo đường.

Vừa đi chúng tôi vừa rọi đèn bin lên từng tấm bia đá để đọc xem người ta đã khắc những gì trên đó, nhưng cố gắng mãi chúng tôi cũng không đứa nào có thể đọc được vì nét chữ quằn quèo và lu mờ vì thời gian.

Ðứng trước cửa của ngôi giáo đường được xây bằng đá, chúng tôi lấy đèn bin chiếu rọi chung quanh giáo đường một lần cuối xem có gì lạ không. Nhưng xung quanh đây không có gì đặc biệt ngoài 12 ngôi mộ, với một rừng cây phong bao quanh giáo đường làm không khí nơi đây hơi sầm uất. Thấy không có gì chúng tôi đẩy cửa bước vào bên trong.

Ở bên trong ngôi giáo đường đá này rất nhỏ hẹp không có bàn ghế gì hết, trống rỗng và tối thui, sàn nhà thì bụi cát đóng dầy đặc, và cái mùi gì hăn hắt móc meo làm chúng tôi muốn nghẹt thở. Cũng vì cái mùi khó chịu này nên chúng tôi ở bên trong chỉ độ năm phút rồi phải bước ra ngoài liền.

Ðang thất vọng tràn trề về chuyến đi thám hiểm này không gặt hái được gì, thì một chuyện xảy ra làm ba đứa chúng tôi vô cùng kinh ngạc...

Vừa bước ra khỏi cửa chúng tôi thấy trên 12 tấm bia đá có 12 cây nến màu đỏ đang cháy sáng.

- Có người nào định nhát tụi mình đây? Tôi nói xong lấy đèn bin rọi chung quanh.

Nhưng có thấy một bóng người nào đâu, chung quanh cảnh vật lặng im như tờ, lâu lâu tiếng gió thổi vi vu tiếng lá rơi rãi rác đâu đây nghe não nề.

Chúng tôi đứng yên tại chỗ cho đến khi cái không khí trở nên lành lạnh bao trùm khắp nơi rồi một vài cơn gió thoảng qua làm những tàng cây phong lắc qua lắc lại như đang múa hát trong màn đêm. Còn những cây nến gió thổi cũng chớp sáng lập lòe nhưng không tắt mà nó lại sống động hơn bao giờ hết. Chúng tôi đứng chết trân tại chỗ cho đến khi một tiếng chim đi ăn khuya vang vọng trong rừng sâu, lúc đó chúng tôi mới hoàn hồn chợt tỉnh, cùng nhau chạy vội đến cây cầu, rồi từng đứa thay phiên chạy nhanh qua.

Sau khi cả ba đứa băng qua cầu an toàn, chúng tôi cùng đứng lại nghỉ mệt để lấy hơi, rồi đứa này hỏi đứa kia có thấy như vậy không. Tất cả đều đồng ý là đã thấy y hệt như vậy, cũng ngay lúc này chúng tôi chợt thấy những đóm lửa, trông giống như ánh sáng của những cây nến cháy bập bùng từ đằng sau đang tiến về phía chúng tôi. Hình như là có nhiều người lắm vì chúng tôi thấy rất nhiều đóm lửa lập lòe, nhưng tại sao chúng tôi lại không nghe thấy tiếng chân của họ bước trên những chiếc lá khô, không có ai đi mà không gây ra tiếng động, không thể tưởng được. Lúc đó chúng tôi sợ quá đua nhau chạy thật nhanh. Chúng tôi chạy càng nhanh thì những đóm lửa lại đuổi theo sau càng tăng thêm tốc độ. Ồ! Trong cuộc đời này, tôi bao giờ thấy sợ như là đêm hôm đó...

Cuối cùng chúng tôi cũng chạy được ra khỏi khu rừng và nhảy vào xe khóa cửa lại. Con đường thì quá nhỏ hẹp nên chúng tôi chỉ có thể de xe chứ không thể quay xe lại được. Lúc này những đóm lửa kia đã đuổi kịp chúng tôi. Chúng nó cứ bám theo hai bên xe của chúng tôi cho đến khi xe ra tới đường chính thì những đóm lửa này bỗng nhiên vụt một cái biến đâu mất hết...

Tôi nghe nói vụ giết người ở Ngôi Giáo Ðường này xảy ra vào khoảng đầu năm 1900. Các bạn có nghĩ rằng những hồn ma của những vị tu sĩ nam và nữ đã trở về từ cõi chết để thắp sáng những ngọn nến như họ đã làm khi còn sống không?

Shay N., Louisiana


.:: Trang chủ ::.
>>Tag :
Online: 1 / 2
C-STAT